
g thượng đi vào
hậu điện thay áo nghỉ ngơi, Mỹ Ly biết đây là cơ hội duy nhất để nàng bệ kiến
hoàng thượng mà không khuấy động ai khác.
Giao con cho nhũ mẫu chăm sóc, nhân lúc không ai chú
ý, nàng lẩn vào hậu điện, thái giám cung nữ theo hầu không nhiều, tất cả đều
bận túi bụi, vào vào ra ra chuẩn bị cho bữa tiệc tối sắp đến.
Mỹ Ly nấp ở khoảng hẹp giữa tường cung điện và mái
hiên, trời nhá nhem, không ai phát hiện ra nàng.
Nàng dựa vào bức tường lạnh như băng, nhắm mắt lại một
lát, chỉ cần nàng dâng bức trận đồ cho hoàng thượng, chỉ cần nàng nói hết những
lời cần nói, còn chuyện tiếp theo, chỉ đành nghe ý trời mà thôi.
Vừa định lách mình ra ngoài, nàng chợt nghe thấy tiếng
hoàng thượng vang lên, “Cùng đi xem nào, Trát Mục Lãng!”
Nàng cứng đờ người, thu mình trong bóng tối âm ám nặng
nề. Trát Mục Lãng? A mã của Tố Doanh? Sao lão ta lại ở hậu điện?
Tiếng nói tiếp tục vọng tới, giọng Khang Hy đầy phấn
chấn, “Ngươi xem, Đại Thanh vào tay trẫm hai mươi mấy năm, giờ đã có được cảnh
tượng thế này!”
Trát Mục Lãng vâng dạ, hoàn toàn bái phục: “Hoàng
thượng anh minh chính là phúc lớn vạn đời của Đại Thanh ta.”
Khang Hy đã quen tai với những lời như vậy, không hồ
hởi nhiều lắm, ngưng một chút rồi thở dài, “Cảnh phồn hoa này là để cho người
đời xem, để cho nước láng giềng xem, còn những chỗ khó xử của trẫm, ngươi quản
lý Hộ bộ nhiều năm như vậy, lẽ nào lại không biết?”
Trát Mục Lãng run sợ: “Lão nô đáng chết.”
“Trong thời điểm thế này, ngươi sao có thể quay lưng
lại sự coi trọng của trẫm, cáo lão bỏ đi?”
“Hoàng thượng…”
“Ngươi… đã bao năm qua rồi, ngươi vẫn chưa tin tưởng
trẫm?”
Mỹ Ly áp sát vào tường, cảm giác máu đáng rút dần khỏi
mặt, toàn thân ớn lạnh.
Không ngờ hoàng thượng lại nói với Trát Mục Lãng những
lời như vậy?
“Lão nô đáng chết…” Giọng Trát Mục Lãng run run.
“Trẫm niên thiếu lên ngôi, bình loạn tam phiến, đuổi
ngoại xâm… Những chuyện này không đủ cho trẫm cảm thấy thỏa mãn! Trẫm muốn dựng
nên thiên triều uy chấn bốn phương, thành tựu được trăm đời xưng tụng. Vì vậy,
trẫm không tiếc công vất vả, không tiếc cả cái chết!”
“Hoàng thượng!”
“Vậy ngươi thì sao, Trát Mục Lãng?”
“Nô tài cũng nguyện chết tận trung cho hoàng thượng!”
Khang Hy mỉm cười, “Trẫm không cần ngươi chết! Ngươi
biết, trẫm cũng biết, ngươi đang làm lưỡi dao giết người, đã nhiều năm rồi,
chuôi dao trẫm có làm bị thương ngươi chưa? Công thần quý tộc, miệng lưỡi người
đời, có từng làm bị thương ngươi chưa? Con trai ngươi, trẫm hứa quan cao lộc
hậu, con gái ngươi, trẫm ban danh dự vinh hoa. Trát Mục Lãng à Trát Mục Lãng,
ngươi làm sao có thể từ quan với trẫm?”
“Lão nô tội đáng muôn chết!” Trát Mục Lãng quỳ xuống,
cảm kích đến rơi nước mắt. “Hoàng thượng đối xử với lão nô, với gia đình lão nô
quả thực là ân trạch cao dày, lão nô dẫu có tan xương nát thịt cũng chằng báo
đáp được muôn một. Lão nô biết sai rồi, lão nô tội lỗi đáng chết, dám đòi bo bo
giữ mình lúc hoàng thượng triển khai kế hoạch vĩ đại ngàn đời. Lão nô biết rõ…”
Nói đến đây, Trát Mục Lãng nghiến răng, không úp mở nữa, “Những việc đã làm khó
mà cho phép lão nô được yên ổn đi hết tuổi trời, vì lo cho vợ con cháu chắt nên
mới có hành động bất trung bất nghĩa này, ngàn vạn lần mong hoàng thượng khai
ân tha thứ.”
Khang Hy trầm lặng hồi lâu, hôm nay Trát Mục Lãng đã
thổ lộ hết gan ruột, y cũng không cần lòng vòng nữa, “Trát Mục Lãng, ngươi còn
chuyện gì chưa an tâm đây?”
“Hoàng thượng,” Trát Mục Lãng quỳ mọp dưới đất, nước
mắt ròng ròng, “Lão thần tự biết tội nghiệt nặng nề, chỉ cần hoàng thượng đáp ứng
lão thần hai chuyện, lão thần đời này không còn lo lắng, tận tâm vì hoàng
thượng dẫu phải thịt nát xương tan!”
“Nói đi.”
“Mai sau, nếu có ngày hoàng thượng không bảo vệ được
lão thần nữa, xin hoàng thượng mở cho gia đình lão thần một đường sống, để họ
an ổn hưởng hết tuổi trời.”
“Trẫm hứa với ngươi.”
“Con gái lão nô, Tố Doanh, trước giờ được lão nô yêu
quý như châu báu, nó được theo Khánh vương gia đương nhiên là nhờ ân điển của
hoàng thượng, nhưng Khánh vương gia…” Ngần ngừ bất mãn còn giá trị hơn cả ngàn
lời nói, bao nhiêu năm nay, những chuyện xảy ra ở Khánh vương phủ luôn là đầu
đề bàn tán của giới quý tộc kinh thành. Khang Hy cố nhiên hiểu rõ điều mà lão
chưa nói ra miệng. “Lão nô khẩn cầu hoàng thượng, cho phép nó được sống mãi
trong cảnh phú quý bình an, độc chiếm tôn vinh của vương phi, không phải nhẫn
nhục trước người khác.”
Khang Hy do dự một lát, đây tuy là chuyện nhà của
Khánh thân vương, nhưng lại liên quan đến rất nhiều khía cạnh tế nhị khác, cuối
cùng y cũng “ừ” một tiếng.
Mỹ Ly nhắm mắt lại, tiếng ừ hời hợt của hoàng thượng
khiến nàng tái tê đến độ không khóc nổi.
Hoàng thượng hứa bảo đảm cho Tố Doanh một đời phú quý,
độc chiếm tôn vinh, vậy là, bao kỳ vọng của nàng đều tan biến, chuyện thay đổi
vận mệnh của nàng và Doãn Khác đều biến thành không tưởng.
Lại là cảm giác tuyệt vọng hèn mọn, bao lần đau khổ
giãy dụa rồi phải thất bại dưới mỗi một ngón tay út của kẻ khác.
Tố Doanh nhẫn nhịn nh