
iều năm như vậy, cuối cùng cũng
không muốn bỏ qua cho vợ lẽ con thứ nữa. Nàng ta không cần làm náo động nghiêng
trời lệch đất, chỉ cần xin cha mình giả vờ từ quan, tất cả mọi chuyện còn lại
đều được giải quyết rốt ráo như đao sắt chặt đay rối.
Mỹ Ly không biết mình ngẩn người trong góc tối đó bao
lâu, khi nàng thong thả mà loạng choạng đi ra ngoài, trong vườn chỉ còn lại tên
thái giám trực ban, nhìn nàng như nhìn thấy ma, sửng sốt đến quên cả thỉnh an.
Cuộc nói chuyện khi nãy cứ như là cơn ác mộng hỗn loạn do nàng tự tưởng tượng
ra! Nhưng mà, nàng quá nhiều kinh nghiệm rồi, những chuyện khiến nàng tuyệt
vọng đều không phải là mộng.
Nàng ở trong bóng tối rất lâu, yến hội trước điện đều
đã tan, mọi người đều tản ra ngắm đèn nơi vườn ngự uyển lộng lẫy như nhân gian
tiên cảnh.
Giữa đám người lụa là gấm vóc, nàng trông thấy Doãn
Khác, cậu đang lo lắng ngó nghiêng bốn phía, nhận ra nàng thì mừng quýnh co giò
chạy lại, luôn miệng gọi ngạch nương, rối rít hỏi nãy giờ nàng đi đâu.
Mỹ Ly mỉm cười với con, nàng chỉ có thể mỉm cười mà
thôi. Nàng đúng là người mẹ vô dụng nhất trần đời! Dùng hết mọi phép mầu, nhưng
vẫn vô hiệu.
Doãn Khác kéo tay nàng đi về phía khoảnh rừng nhỏ cách
xa đám người, nơi này cũng treo la liệt câu đố đèn. Doãn Khác mỉm cười nói nhỏ
với nàng, Ngọc An cô cô lén mách cho cậu biết, hoàng thượng đã giấu đáp án cho
câu đố độc đắc ở chính cánh rừng này, trên chiếc đèn lồng treo cao nhất. Đèn
rất cao, trông nổi bật, nhưng nếu muốn nhìn rõ dòng chữ nhỏ phía trên thì e là
phải tốn không ít công sức.
Dưới tàng cây treo đèn lồng đã lố nhố một đám người.
Tố Doanh đang nắm tay Doãn Giác, bên cạnh là mấy tên nô tài lúi húi lăng xăng.
Mắt Mỹ Ly tối lại, nàng và Doãn Khác có lão tổ tông thương yêu, Tố Doanh và
Doãn Giác cũng có kẻ khác giúp đỡ.
Một tên thái giám cao gầy được mấy người khác giúp đỡ,
kiệu Doãn Giác lên vai, rồi chầm chậm đứng dậy, Doãn Giác chồm sát vào đèn
lồng, phá ra cười ha hả, luôn miệng nói: “Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi”.
Nhận ra sự có mặt của hai mẹ con Mỹ Ly, Tố Doanh cười
ruồi, càng lúc nàng càng thấy khó mỉm cười với bọn họ, vì cảm giác được mối
nguy hiểm đang tượng hình dần. Ánh mắt Mỹ Ly không còn lạnh nhạt đờ đẫn nữa,
dẫu ẩn chứa bất lực, quằn quại, đau đớn, nhưng vẫn khiến Tố Doanh kinh rợn. Tố
Doanh đã mất niềm tin ở Tĩnh Hiên. Y lăn lộn trên đường danh lợi nhiều năm,
tuyệt đối không phải là kẻ nhân từ nương tay. Sinh trưởng nơi hoàng gia, địa vị
và tôn ti đã thâm nhập vào tận xương tủy của y. Nhưng rất có thể những điều đó
cũng không thể thắng nổi lời khẩn khoản van nài của Mỹ Ly.
“Chúng ta đi thôi.” Tố Doanh gọi con trai cùng đám
người hầu rời đi, không buồn nhìn mẹ con Mỹ Ly lần nữa. Tố Doanh đã chờ đợi lâu
lắm, nhẫn nhịn lâu lắm rồi, nàng không định tiếp tục thế này nữa, bất cứ thứ gì
dám uy hiếp đến con trai nàng, nàng đều không thể xuôi tay bàng quan! Sự nhẫn
nhịn của nàng đã vượt qua điểm cực hạn rồi.
Dưới gốc cây chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau, Tố
Doanh và Doãn Giác oai vệ rời đi, khiến Mỹ Ly và Doãn Khác trông càng trơ trọi
thê thảm.
Doãn Khác thất vọng ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng treo
ở tận nhánh cây cao ngất, cậu không có người hầu đông đảo theo sau, chỉ có
người mẹ nhỏ nhắn yếu ớt này thôi.
Mỹ Ly ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng rực
rỡ, nghe rõ tiếng thở dài khe khẽ của con trai, đầu gối đột nhiên mềm nhũn,
nàng ngã ngồi xuống mặt đất lạnh như băng, ôm chặt lấy con, nước mắt một khi
trào ra thì không sao kìm giữ được nữa, đây là lần đầu tiên nàng gào khóc ra
tiếng trước mặt Doãn Khác, “Ngạch nương đúng là vô dụng! Ngạch nương…”
Nàng thực sự không biết mình còn khả năng làm gì cho
con nữa.
“Nàng sao vậy?!” Tĩnh Hiên rảo bước đi lại, thô bạo
bịt miệng Mỹ Ly, “Năm mới đứng đây bù lu bù loa, làm kinh động người khác thì
nàng sẽ thế nào?” Năm mới mà khóc, là chuyện trong cung đặc biệt kiêng kỵ.
Thần trí Mỹ Ly đã hỗn loạn, không nói được tiếng nào,
chỉ nghẹn ngào nức nở, nước mắt trào qua kẽ tay Tĩnh Hiên.
Doãn Khác sợ hãi, kéo tay ngạch nương lắc đầu quầy
quậy, “Con không cần xem nữa, ngạch nương, đừng khóc nữa! Con không xem đâu!
Chẳng có gì hay để xem! Ngạch nương, đừng khóc!”
Tĩnh Hiên vừa bực bội vừa đau lòng, cau mày hỏi con:
“Tóm lại là chuyện gì?”
Doãn Khác bứt rứt lo lắng, “Con muốn nhìn thấy chữ ghi
trên lồng đèn, ngạch nương không thể ẵm con lên cao nhìn, nên òa khóc.”
Tĩnh Hiên không nói gì, đây chỉ là lý do mà Doãn Khác
nghĩ tới thôi. Mỹ Ly mất tích lâu như vậy, y sớm đã lục tung cả Tử Cấm Thành
lên rồi, nàng vô duyên vô cớ bặt tăm, đến giờ sắc mặt vẫn còn hốt hoảng.
Từ lần dập đầu vào đêm ba mươi, y cảm giác được nỗi
tuyệt vọng nặng nề của nàng, càng lúc y càng lo lắng.
“Mỹ Ly, đừng khóc! Nếu không muốn làm hại Doãn Khác
thì đừng khóc, có được không?” Y cố sức bình tĩnh khuyên nhủ bên tai nàng, chỉ
cần nhắc đến Doãn Khác… Phản ứng của nàng khiến y ghen tỵ đến chua xót.
Cuối cùng nàng cũng gật đầu, lý trí và tâm tình khôi
phục lại đôi chút.
Buông tay che miệng nàn