
thấy nàng là chân thật. Trong cung phồn hoa như gấm,
giữa một đám người đi qua, trẫm lại luôn có cảm giác như bất cứ lúc nào nàng
cũng có thể tan biến…”
Trong lòng ta cả kinh. Hắn biết được bao nhiêu rồi?
Nhớ ra mình đang bị hắn ôm, ta liền cắn chặt răng, như thế sẽ không để lộ ra
biểu hiện gì khác thường, không khiến bắp thịt cả người cứng ngắc, hắn sẽ không
cảm giác được. Ta tận lực kéo chậm âm điệu, “Hoàng thượng, chuyện lần này,
trong lúc lơ đãng thần thiếp lại gây ra đại họa, mới tạo thành tình
huống như thế. Cục diện lúc này, hoàng thượng cũng không còn cách cứu, thần
thiếp cam nguyện gánh vác tất cả vì hoàng thượng.”
Ta cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn chợt lên cao,
cánh tay siết chặt lấy ta. Đây là dấu hiệu hắn phẫn nộ bừng bừng ư?
Ta cảm thấy bất an, lại không dám vọng động. Thật lâu
sau, nhiệt độ cơ thể hắn mới bình thường trở lại, nhàn nhạt mà nói: “Trẫm biết
chuyện này không phải nàng làm. Dù nàng có tin hay không, trẫm cũng không hề ra
lệnh cho ai đem tội lỗi đổ lên đầu nàng!”
Cuối cùng hắn cũng nói ra câu này, nhưng ta có thể tin
tưởng hắn sao?
Ta trầm mặc không nói, chỉ gắt gao bắt lấy một góc
mền. Ở trong cung này, ta có thể tin tưởng ai? Nên tin ai đây? Qua thật lâu
sau, ta mới nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không hề oán hận.”
Hắn đột nhiên buông ta ra, giở chăn, đứng lên. Gió
lạnh phút chốc ùa vào, mang đi mọi hơi ấm trên người ta. Hắn tức giận, ta lại
không dám động đậy, thậm chí không dám kéo mền lên che thân thể. Chăn mền trên
giường bị hắn thuận tay quăng ra, phủ lên người ta, ngăn cách gió lạnh bên
ngoài. Ta chuyển mắt nhìn vách tường. Nơi này tuy là gian có điều kiện tốt nhất
trong lao, nhưng trên tường vẫn có vết bẩn, khiến ta nghĩ đến tất cả những việc
hắn làm với ta vừa rồi, cứ như một giấc mộng.
Ta nghe thấy tiếng mặc áo sột soạt, nghe thấy cửa sắt
loảng xoảng một tiếng đóng lại, mở ra, rồi lại đóng lại, nghe thấy hắn lớn
tiếng thét to: “Khang Đại Vi, hồi cung!”
Nghe thấy Khang Đại Vi luống cuống đáp lời: “Hoàng
thượng, ngài đây là?… Lại cùng Ninh nương nương…”
Thật lâu sau, cũng không có ai đến quấy rầy ta. Nguồn
nhiệt đã đi, lúc này ta mới cảm thấy thân thể lạnh dần, quấn chặt lấy chăn cũng
không thể ngăn nổi cái lạnh. Ta thầm nghĩ: hoàng thượng, thần thiếp vốn là
người như thế, ở trong cung, thần thiếp phải sống như vậy thôi.
Ta lục lọi trong chăn, sờ soạng tìm kiếm từng kiện y
phục, mặc vào từng cái, lúc này mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Bỗng nghe thấy tiếng cửa sắt rung lên, quan coi ngục
cung kính bẩm báo: “Nương nương, nô tì lại mang tới cho ngài thêm hai cái bếp
lò nhé?”
Ta nhìn qua, lại thấy thần sắc quan coi ngục càng kính
cẩn hơn, thực sự có hai cái bếp lò đặt ở cửa. Ta nói: “Như thế là đủ rồi, ngươi
cũng không sợ đốt mất nhà tù sao?”
Quan coi ngục nói: “Không sợ, không sợ, nô tì kêu
người coi chừng một ngày một đêm. Chỉ mong nương nương nói tốt vài câu cho nô
tì trước mặt Khang công công. Nô tì hoàn toàn không có ý lạnh nhạt với nương
nương, bố cục nhà tù vốn là như thế, thông gió bốn phía…”
Nàng vừa đặt bếp lò xuống vừa thấp thỏm lo âu, ta liền
khoát tay áo, tùy theo ý nàng. Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở phào như trút
được gánh nặng.
Ta thân mang trọng tội, liên quan đến nền móng quốc
gia, dù Hạ Hầu Thần thực sự có lòng, chỉ sợ cũng không bao che cho ta được,
bằng không thái hậu ba phen mấy bận dính líu tới chính biến, hắn cũng sẽ không
nhiều lần bỏ đồ đao xuống*. Nguyên nhân chủ yếu, vẫn là e sợ binh lực của mấy
vị phiên vương trấn binh nơi biên cương, nếu như nghe nói cái chết của thái hậu
có liên quan đến hắn, bọn họ còn không mượn cơ hội này xuất binh giành quyền
sao? Ở trong cung nhiều năm, ta đương nhiên biết, lúc Hạ Hầu Thần mới thành
niên, tất cả mọi chuyện triều chính đều bị gia tộc Thượng Quan khống chế, chức
thái tử hắn làm có cũng như không, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phế. Gia tộc
Thượng Quan quyền thế ngút trời, cho nên lúc đó, ta mới lựa chọn thái hậu, ai
biết thái tử suy nhược lâu ngày lại có khả năng xoay người?
(*Nguyên
văn là phóng hạ đồ đao trích từ câu phóng hạ đồ đao lập địa thành phật. Hiểu
sát nghĩa là bỏ đao sát sinh xuống thì có thể lập tức thành phật. Đây là một
câu nói lấy từ điển tích của phật giáo khuyên con người nên từ bỏ cái xấu, quay
về với bản chất lương thiện tốt đẹp.)
Bên ngoài tuyết rơi xuống lớp lớp như lông ngỗng, giữa
song cửa sổ thỉnh thoảng có hai đóa bông tuyết bay vào, bị ta bắt lấy, nắm
trong tay. Ta thầm nghĩ, ta đã vào nhà tù, dù ngươi có không thừa nhận đó là
chỉ thị của ngươi, thì thế nào? Ngươi vẫn không thể cứu ta, vẫn chỉ có thể để
mặc ta cho hoàng hậu xử trí. Để cứu quyền thế và triều chính của mình, ngươi
chỉ cần hy sinh một nữ tử thì có đáng gì chứ?
Có gió lớn gào thét, bông tuyết một bông tiếp một bông
tung bay vào phòng, rơi xuống trong tay ta, khiến chút ấm áp vừa mới dâng
lên trong lòng ta, hao mòn hầu như không còn.
Tuyết rơi liên tiếp ba ngày, đến ngày thứ ba, vầng
thái dương mới từ trong tầng mây chui ra ng