
ạt
cười nói, “Đương
nhiên, bản cung sẽ không cho ngươi cơ hội này, sẽ không để hắn tiếp tục sống trong
hồi ức về ngươi. Bản cung muốn mỗi khi hắn nghĩ tới ngươi, thì chỉ nhớ tới một
đống máu thịt bầy nhầy, không rõ đâu là ngươi, đâu là gạch đất.”
Mấy cung tỳ xa lạ kia, mỗi người lấy từ trong lồng
ngực ra một bao gì đó, ta thấy các nàng mở bọc giấy ra, trong đó là những
thỏi giấy dài màu đỏ, phía trên có ngòi nổ, ta đã từng châm ngòi cho nó trong
buổi tế lễ, chính là thuốc pháo.
Thì ra, nàng hận ta mãnh liệt đến thế, nhất định phải
dùng phương pháp này khiến ta tan xương nát thịt. Trong khoảnh khắc, ta đã muốn
nói cho nàng biết sự thật, Hạ Hầu Thần không hề say mê ta đến thần hồn điên
đảo, mà là giữa chúng ta có hiệp nghị. Ta giúp hắn ổn định hậu cung, hắn sẽ cho
ta vinh quang vô thượng, không khác gì lúc ta đến nương tựa vào nàng!
Ta là một nữ nhân như vậy đấy, sợ chết, phi thường sợ
chết, chỉ vì ta đã từng trải qua những phút giây cận kề cái chết, biết
được mùi vị của tử vong. Cho nên, ta muốn nói thẳng ra, bán đứng hắn một lần
nữa, chính là, nhìn khuôn mặt điên cuồng của hoàng hậu, ta lại tinh tường hiểu
được, thù hận kia đã bám rễ thật sâu trong lòng nàng, dù ta nói cái gì, nàng
cũng sẽ không nghe.
Ta bị hai ả cung tỳ lôi kéo, hiển nhiên các nàng đều
có võ công, mặc ta giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi vòng vây của các
nàng. Các nàng lôi ta vào một căn phòng trong chính sảnh, sau đó trói ta
trên đầu giường, khiến ta không thể động đậy.
Ta trơ mắt nhìn các nàng xếp thuốc pháo ở bốn góc
phòng, lại đặt một ít trên đầu giường ta, xem ra hoàng hậu thực sự muốn ta tan
xương nát thịt!
Giờ khắc này, ta có phần oán hận Hạ Hầu Thần. Tất cả
những chuyện này đều do hắn gây ra, nếu như hắn không đẩy ta lên đầu sóng ngọn
gió, thì ta đâu có nguy hiểm đến tính mạng, đâu có khiến hoàng hậu hận ta thấu
xương. Càng buồn cười là, ai cũng cho rằng hắn say mê ta, kì thực chỉ là một
cuộc giao dịch mà thôi!
Ta nằm nghiêng trên giường, hai tay bị trói, không thể
động đậy. Hoàng hậu dạo qua một vòng trước mặt ta, thở dài nói: “Dù vậy, muội muội vẫn
xinh đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn âu yếm,
tiếc thay, về sau hoàng thượng chỉ có thể gặp lại muội muội trong
mộng.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng, hổ thẹn vì sự dao động lúc
nãy, chỉ nói: “Hoàng
hậu nương nương, thần thiếp ở dưới đó chờ ngài!”
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười, “Muội muội vẫn cứng miệng như
vậy, chỉ tiếc về sau bản cung sẽ không nghe thấy nữa.”
(1) Hí khúc Liên Hoa Lạc: là một trong những loại vũ
đạo dân gian đại biểu cho tỉnh Hà Bắc. Nó truyền lưu ở Thương Châu, đặc
biệt là huyện Thương, và huyện Nam Bì, đã có gần một trăm năm mươi
năm lịch sử. Mùa đông nhàn rỗi, mọi người thường tập luyện, đến mười
lăm tháng giêng sẽ diễn xuất, tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới, chúc mừng
mùa thu hoạch, thể hiện tâm tình vui sướng. Hí khúc Liên Hoa Lạc là loại hình
vũ đạo dân gian, nội dung chủ yếu thể hiện là tình yêu nam nữ và cuộc
sống của nhân dân.↑
Cửa phòng vừa dày vừa nặng bị người ta khóa ngoài, kíp
nổ kéo dài ra đến ngoài cửa. Ta biết, khi kíp nổ đốt tới bốn trụ trong góc
phòng, đó là lúc ta chết. Kỳ thật nàng không cần lãng phí nhiều thuốc nổ như
vậy, nhưng chính như nàng ta đã nói, nàng ta muốn khiến ta thịt nát xương tan,
không nhìn ra mặt mũi, cho nên mới chất thêm thuốc nổ ở đầu giường ta.
Ta nghe thấy tiếng kíp nổ cháy xèo xèo, trong lòng
bỗng dâng lên nỗi tuyệt vọng và oán hận vô cùng.
Nếu không vì hắn, làm sao ta lại ra nông nỗi này?
Trong nháy mắt, ta rất hối hận, hối hận vì sao lại hồi
cung, vì sao lại bị quyền thế mê hoặc. Vì sự yêu thương chẳng hề tồn tại mà đẩy
bản thân lâm vào hoàn cảnh như thế, đáng giá sao?
Trong đầu ta, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tai chỉ
nghe thấy tiếng kíp nổ cháy xèo xèo, nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy những đốm
hoa lửa nhỏ văng tung tóe từ khe cửa chạy vào, lao thẳng về hướng giường ta.
Nỗi hận thù trong lòng ta càng ngày càng đậm, hoàn toàn quên bản thân mình vì
quá tham lam mới ký hiệp nghị cùng hắn, lại hận hắn dụ dỗ, lợi dụng mình!
Ta khẩn trương nhìn thấy kíp nổ cháy đến cây trụ trong
góc phòng, gói thuốc nổ đầu tiên liền nổ mạnh. Ta liều mạng giãy dụa, vẫn không
thể động đậy như cũ.
Ta không nghe thấy có người hô to trong sân: “Ninh Vũ Nhu, nàng ở
đâu?”
Cũng không nghe thấy trong viện có tiếng đao thương
đánh nhau, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ba đường kíp nổ kia, thầm nghĩ mình giãy
dụa đấu tranh lâu như vậy, cuối cùng cũng phải chết sao?
Thẳng đến khi cửa lớn màu son bị người từ bên ngoài
dùng lực phá ra, bình phong lập tức bị người ta đẩy ngã, ta mới nghiêng đầu
qua.
Thân ảnh quay lưng về ánh mặt trời kia, chính là mối
hận trong lòng ta, Hạ Hầu Thần.
Lúc này, hi vọng muốn sống khiến ta quên mất tất cả
thù hận, chỉ kêu lên: “Hoàng thượng, mau cứu thần thiếp với, thuốc nổ sắp nổ
tung rồi!”
Hắn liếc mắt nhìn, thấy ta bị trói trên giường, vội
vàng định chạy tới cởi bỏ dây thừng trên tay ta, ta vội nói: “Hoàng thượng, dập