
nghĩ không ra?
Ta liền kêu Tố Linh chỉnh đốn trang phục cho ta, chuẩn
bị đi Triều Dương điện gặp Hạ Hầu Thần một chuyến. Tố Linh thấy ta nghe theo
kiến nghị của nàng, hăng hái bừng bừng lấy ra một chiếc váy dài màu hồng nhạt
có đuôi dài và hoa văn hình tròn, màu sắc tươi mới như hoa tươi mới nở. Ta vừa
nhìn liền cảm giác này bộ y phục quá tươi mới, đang muốn lắc đầu kêu nàng đổi,
nghĩ lại, lần này ta đi, là có việc muốn xin Hạ Hầu Thần, làm thế nào cũng phải
khiến hắn cao hứng, yên lặng dọn sạch hậu quả của sự kiện lần trước mới phải.
Màu sắc này không phải là màu hắn thích sao? Khánh mỹ nhân nhờ thích mặc màu
sắc tươi mới, mới nổi bật lên trong đám phi tần!
Nghĩ như thế, ta liền để nàng mặc trang phục vào. Tay
nghề Tố Linh cực khéo, trang điểm cực phí tâm tư. Trong cung, mỹ nhân tươi mới
đông đảo, ta luôn cho rằng tuổi ta đã lớn, mặc màu sắc tươi mới không được ổn
lắm, nhưng qua bàn tay nàng sửa soạn, lại vẽ màu mắt khói cho ta, cả người liền
có một loại tươi non ngon miệng mà lại mê hoặc cự người ngoài ngàn dặm.
Tố Linh cũng giật mình, nói: “Nương nương, ngài
nhìn xem, mặc bộ y phục này càng tôn lên nhan sắc của ngài.”
Ta soi gương nghĩ,trang điểm như thế, không phải rõ
ràng là đưa mình lên cửa mặc cho quân vương nhấm nháp sao? Ta lại cười khổ với
bản thân trong bụng, đã có quyết định này, cần gì phải nói thêm nữa?
Đi đến bên ngoài Triều Dương điện, trải qua tầng tầng
thông truyền, mới được một câu trả lời, nói rằng hoàng thượng đang phê duyệt
tấu chương, kêu ta tạm thời đợi ở ngoài cửa. Hai người chúng ta bước đi thong
thả qua lại ở ngoài cửa, lại trộm nghe thấy trong điện truyền tới tiếng nữ tử
vui cười, thầm nghĩ hắn phê tấu chương cũng thật náo nhiệt. Xem ra hôm nay cũng
không phải là thời điểm tốt tới gặp hắn. Thế là ta liền báo cho thái giám thông
truyền, nói ta không có việc gì, chỉ là tới thăm hoàng thượng. Hoàng thượng đã
có việc, ta cũng không quấy rầy nữa.
Thái giám thông truyền nói: ” Nương nương ngài chờ
một lát, để nô tài thông báo hoàng thượng rồi ngài hẵng đi?”
Ta thấy tiểu thái giám này cũng thật là đáng thương,
chạy tới chạy lui mệt đến nỗi trán toàn mồ hôi, liền cười đáp ứng.
Lại qua một lát, ta lại thong thả bước qua bước lại ở
ngoài điện, thấy Khang Đại Vi tự mình đi ra, hành lễ với ta, “Nương nương, lúc này
hoàng thượng đang nghỉ ngơi, mời ngài vào.”
Ta nghiêng tai nghe nghe trong điện, còn mơ hồ nghe
thấy tiếng nữ tử nói chuyện. Việc ta thỉnh cầu không muốn bị người khác biết,
càng không tiện có phi tần khác ở đây, liền nói với Khang Đại Vi: “Khang tổng quản, ta
vẫn nên ra về thôi. Ngày hôm nay hoàng thượng có vẻ rất bận, đợi ngày
khác bản phi lại tới.” Nói
xong liền trở ra ngoài điện. Xem ra sau này tới gặp Hạ Hầu Thần, phải tìm hiểu
rõ ràng trước xem bên cạnh hắn có người hay không, tiện hay không tiện mới
được.
Đang định ra cửa điện, lại nghe Hạ Hậu Thần ở sau lưng
ta nói: “Đã
muốn gặp, đợi không được liền lập tức đi, lòng thành của nàng cũng quá ít đấy?”
Ta vội xoay người hành đại lễ với hắn, quả nhiên thấy
đứng bên cạnh hắn là một vị tuyển thị vừa vào cung chưa được bao lâu, hình như
là họ Dương. Dương tuyển thị này vội hành đại lễ với ta, cười nói: “Nương nương, hoàng
thượng thích canh quả do thần thiếp làm, nên mỗi ngày thần thiếp
chưng mang tới đây. Đang muốn quay về chỗ ở, không nghĩ nương nương lại tới.”
Trong lòng ta thầm nghĩ, không kêu ngươi giải thích,
ngươi không cần phải giải thích rõ ràng như thế. Hứng thú của Hạ Hầu Thần ta rõ
ràng hơn ngươi, khi nổi máu hoang đường lên ngay cả phật đường cũng dám làm,
huống chi là Triều Dương điện của chính hắn? Ta liền cười nhạt, chẳng hề đáp
lời nàng.
Nàng liền hành lễ với hoàng thượng cùng ta, cáo từ.
Hạ Hầu Thần lập tức đi vào Triều Dương điện, ta tay
nhấc váy đi theo. Vốn dĩ quan hệ giữa ta cùng hắn đã hòa hợp, trải qua cuộc du
ngoạn núi Thiên Thọ, dường như lại kết băng, cũng không biết hôm nay hắn đối xử
với ta thế nào.
Không được,phải hòa tan khối băng lớn này
trước đã. Ngẫm nghĩ lại nhớ trước kia hắn rất là thích ta hờn dỗi, ta
liền kêu một tiếng với bóng lưng hắn: “Hoàng thượng, ngài đừng đi nhanh quá,
thần thiếp theo không kịp…”
Hành lang có thái giám coi chừng, nghe được tiếng kêu
của ta, liền hơi lộ ra ý cười. Hạ Hậu Thần lại không để ý đến ta, ngược lại
càng bước nhanh hơn, vài bước liền rẽ qua hành lang dài không thấy nữa.
Ta đành phải nhấc váy lên đuổi theo phía sau. Ta ở
ngoài cũng không thấy hành lang Triều Dương điện dài cho lắm, nhưng sao ngày
hôm nay lại cảm thấy dài dằng dặc như vậy nhỉ?
Là vua của một nước, tính tình Hạ Hậu Thần cũng hơi
thái quá, chịu không nổi nửa điểm tủi thân, người như hắn sao làm vua của một
nước được?
Ta oán thầm đi thẳng vào Triều Dương điện, thấy hắn
sớm đã ngồi sau bàn, trong tay còn cầm bản tấu chương lên xem. Ta bị bỏ rơi ở
giữa đại điện, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, rất là lúng túng.
Trong đại điện vắng vẻ trống trơn, cung nhân sớm đã lui hết, chỉ còn hai người
chúng ta. Ta cố lấy dũng đ