
i tới cạnh bàn, thấp giọng hỏi hắn:“Hoàng thượng, trên
triều đình xảy ra đại sự gì, khiến ngài chăm chỉ như thế?”
Ta cũng chỉ là không tìm được lời nào để nói, thuận
miệng hỏi một chút, nào biết đổi được một câu lạnh như băng cuả hắn: “Việc trên triều đình
có thể để nàng tùy tiện bình luận sao? Phụ nữ không được tham chính, nàng có
nhớ không?”
Ta bị hắn doạ nạt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, liên
tục kêu lên: “Thần
thiếp không dám.”
Ánh mắt hắn đánh giá ta một vòng từ trên xuống dưới,
nói: “Ngày
hôm nay lại mặc trang phục không giống bình thường, nói, có việc thỉnh cầu trẫm
phải không?”
Ta sợ nhất chính là ngữ khí này của hắn, thẳng toẹt
vạch trần tất cả mục đích của ngươi, vạch trần tất cả hình tượng hoa lệ, nhắm
thẳng vào trung tâm, dù trước đó ngươi có tập luyện thật tốt, cân nhắc lời nói
kỹ càng thế nào cũng không có cách nào mở miệng. Không phải giữa chúng ta đã có
thỏa thuận sao? Một đoạn thời gian trước ngươi diễn kịch, ta cũng diễn kịch, rõ
ràng diễn rất tốt, quan hệ cũng hòa hợp mà?
Tại sao làm tới làm lui, tất cả lại trở lại điểm khởi
đầu chứ?
Ta vội cười nói: ” Sao hoàng thượng lại
nghĩ như vậy? Chẳng lẽ chỉ khi thần thiếp có yêu cầu mới đến gặp ngài sao? Thần
thiếp thực sự…”
Hắn lạnh lùng khẽ hừ, khiến ta nghẹn nửa câu “… Thực sự nhớ hoàng thượng
mới tới gặp hoàng thượng ” trong miệng nói không nên lời.
Ngẫm lại bản thân mình trang điểm lộng lẫy, mặc màu
sắc mình không thích tới lấy lòng hắn, lại được kết quả này, trong lòng ta
không khỏi âm thầm uể oải, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn không cần ta kiềm chế hoàng
hậu nữa? Ta sắp biến thành một quân cờ thí rồi?
Nghĩ như thế, trong đầu ta liền hốt hoảng. Hắn chưa
kêu ta đứng dậy, ta lại không dám đứng lên, quỳ trên mặt đất, chỉ thấy sàn nhà
lạnh buốt, cảm giác sâu sắc làm bạn với vua quả thật như làm bạn với hổ, huống
chi là một con hổ hỉ nộ vô thường?
Hắn lạnh như băng nói: “Đứng lên đi, quỳ ở
chỗ này cho ai xem?”
Lúc này ta mới đứng lên, nhìn về phía hắn. Hắn lại cầm
tấu chương không biết quan trọng đến cỡ nào lên xem. Lần này ta cũng không dám
hỏi hắn cái gì nữa, càng không dám cáo từ, chỉ đành ngơ ngác đứng chờ trước bàn
sách.
Thật vất vả chờ hắn xem xong tấu chương, khép lại ba
một tiếng, ta mới nói: “Hoàng thượng, lâu rồi ngài không tới Chiêu
Tường các của thần thiếp. Mấy ngày gần đây thần thiếp kêu thợ làm vườn dời
mấy cây hoa hàm tiếu(8) vào trong sân, ngài
không cùng thần thiếp đi xem sao?”
Hạ Hầu Thần chậm rãi buông tấu chương xuống, lại cầm
lấy một quyển khác, “Ừm” một
tiếng, lại không để ý đến ta.
Ta nghĩ thầm hắn như thế này là đồng ý hay là không
đồng ý?
Ta thực sự nhẫn nhịn không được nữa, nhẹ giọng
hỏi: “Hoàng
thượng, ngài có đi hay là không… ạ?”
Hạ Hầu Thần bốp một tiếng đập tấu chương vào đống văn
kiện trên bàn, tiếng động truyền ra thật xa trong đại điện trống trải, ta sợ
đến cả người chấn động, thối lui mấy bước, suýt tý nữa giẫm lên váy té ngã.
Thật vất vả mới ổn định thân hình, lại nghe hắn tức giận nói: “Trẫm đã biết…”
Trong cơn hoảng hốt, lại thấy gương mặt hắn ẩn hiện ý
cười, sau đó lại khôi phục thành diện mạo khối băng, nói: “Trẫm đã có an bài,
ngươi trở về chờ đi!”
Đến cuối cùng, ta cũng không hiểu rốt cuộc hắn có định
đến hay không.
Trở lại Chiêu Tường các, ta nhanh chóng cởi cái váy dài
hồng nhạt này ra, kêu Tố Linh cất ở trong rương, không bao giờ ngó tới nữa. Sau
khi thay y phục, trong lòng ta lại có chút ưu sầu. Nếu như không nhanh chóng
hành động, để cho hoàng hậu tìm được cơ hội hạ thủ, sẽ không kịp.
Nhưng bây giờ tỷ muội ta đang là kẻ thù, phải làm sao
có thể hóa giải khúc mắc trong lòng nàng đây? Ta thật hối hận lúc trước không
nên để đại nương làm kẻ chết thay, mà khi ấy ta có thể làm gì chứ? Đại nương và
mẫu thân vốn là tỷ muội ruột thịt, tướng mạo vốn tương tự, nếu như không phải
bà chết, thì là mẫu thân của ta chết. Trong lúc oán hận không nghĩ kỹ, liền gây
ra tai họa về sau.
Đến chạng vạng, đèn đuốc được thắp lên, Hạ Hậu Thần
không tới, sau khi dùng bữa tối hắn cũng không tới, ta không ôm hi vọng nữa.
Thay đổi một chiếc áo choàng rộng thoải mái, ta ngồi ở trước bàn vô cùng buồn
chán vẽ vẽ. Trong lòng ta nghĩ đến đứa bé trong bụng Ninh Tích Văn, vẽ đi vẽ
lại liền vẽ một đôi hài đồng nho nhỏ. Nhìn ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng lên tới
chính giữa khoảng không, thời gian hẳn là sắp đến canh ba, nghĩ rằng chắc hắn
không tới rồi, liền kêu lên: “Tố Linh, nghỉ ngơi thôi.”
Nhưng không nghe được Tố Linh đáp lại. Ta đang muốn
kêu lần nữa, lại cảm giác có một đôi tay từ trên vai ta đưa qua, cầm lấy bức
tranh ta vẽ lên nhìn, nói: “Nàng muốn có con sao?”
Nghe thấy tiếng nói thấp thuần nhu hòa, ta mới giật
mình, cuối cùng Hạ Hầu Thần cũng tới. Trong nháy mắt, ta đột nhiên cảm thấy bản
thân giống như từ ngoài phòng mùa đông rét lạnh đi vào bên trong phòng ấm, cả
người nóng lên. Ta nói: “Hoàng thượng…”
Đôi mắt hắn dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng
nhu hòa, lúc nhìn hai đứa bé trên giấy, ngay cả mặt mũi cũng hiện lên vẻ ôn
nhu. Không biết vì