XtGem Forum catalog
Thượng Cung

Thượng Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211621

Bình chọn: 9.5.00/10/1162 lượt.

nh huống

lúc này, thần tiên cũng khó cứu, chỉ có thể buông tha cứu một bỏ một. Chỉ nghe

bực một tiếng, cánh diều hình phượng kéo đứt dây bay mất, diều hình rồng không

có ràng buộc, một mình ở tít trên cao bay lượn. Vây quanh nó, tự nhiên là một

ít chim ưng bươm bướm loại nhỏ linh tinh, lại tái hiện cảnh tượng yên bình may

mắn. Ta nghĩ, làm sao lại trùng hợp như, đứt là diều hình phượng mà không phải

hình rồng?

Không khỏi âm thầm đánh giá Khang Đại Vi luôn trung

thành và tận tâm với hoàng thượng. Nghe nói thân thủ hắn rất tốt, tuy ta chưa

từng thấy qua, nhưng lần trước ta theo dõi Hạ Hầu Thần lại bị hắn bắt ra, chắc

hẳn lời đồn là thật.

Lại thấy hai tay hắn luồn trong tay áo đứng ở một bên,

bộ dáng thành thành thật thật.

Diều hình phượng đã đứt, các cung tỳ liền đứng không

vững rút lui về phía sau. Vừa lúc Ninh Tích Văn đứng ở phía sau các nàng, bị

các nàng va chạm, liền ngã lăn ra đất. Chỉ nghe tiếng kêu sợ hãi liên tục,

trong đó hỗn loạn vài tiếng kinh hô, đặc biệt chói tai. Ta vừa nghe liền nhận

ra ngay là tiếng của Ninh Tích Văn, vội vàng đi qua xem xét. Đẩy đám người hai

bên ra, lại thấy Ninh Tích Văn nằm trên mặt đất không ngừng kêu đau. Ta thấy

nàng lấy tay che bụng, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ nàng…

Các cung tỳ vội vàng nâng Ninh Tích Văn dậy. Xem ra

hoàng hậu cũng nghĩ giống ta, vội kêu ngự y tới đây chẩn đoán chính xác. Ta

thầm kêu không ổn, đầu óc Ninh Tích Văn hỏng rồi sao? Tại sao lúc thai tượng chưa

ổn định, lại ở trước công chúng công bố việc này?

Nhưng ta lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể

trơ mắt nhìn ngự y chúc mừng hoàng thượng, nhìn thấy hoàng hậu thân thiết khoác

cánh tay nàng, bảo nàng chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận thân thể, còn hướng hoàng

thượng xin đổi chỗ nàng ở đến Thanh Vận các gần Chiêu Thuần cung. Tự nhiên lại

làm cho người người hâm mộ, tán dương không thôi.

Hạ Hầu Thần tất nhiên là vô cùng vui sướng, lúc này

tăng phi vị của nàng lên, trở thành quý nhân. Phi tần khác không ngừng chúc

tụng. Ta nhìn cảnh vui mừng ấm áp trước mắt, lại cảm thấy bi thương lạnh lẽo.

Thế lực hoàng hậu đạng thịnh, lại chưa sinh ra con trai trưởng, nếu chịu chấp

nhận để người khác sinh trước, cũng là chuyện kỳ lạ.

Mấy triều đại trước lại có tiền lệ, phi tần bậc thấp

sinh, vì bảo vệ tánh mạng đứa bé, có thể cho hoàng hậu nhận làm con thừa tự*.

Nhưng hiện giờ hoàng thượng đang toàn lực kiềm chế thế Thời gia, trong ngoài

triều đình như nước với lửa, sao cho phép hoàng hậu phát triển an toàn? Chỉ sợ

ngày sau trong đấu tranh, hoàng hậu sẽ trở thành gỗ mục trong nước. Hơn nữa, có

tấm gương của Thượng Quan thái hậu tiền triều, chẳng lẽ hoàng hậu không mang

một phần cảnh giác với đứa con không phải do chính mình sinh ra sao? Mẫu thân

ruột thịt của đứa bẻ còn sống, trong cung nhiều người nhiều miệng, khó tránh bị

người có ý đồ riêng dạy hư, đến cuối cùng, chuyển đầu thương nhắm ngay chính

mình.

Ta suy đi nghĩ lại, chung quy vẫn cảm thấy hài tử này

của Ninh Tích Văn tới không đúng lúc, vô ý một cái, sợ rằng tánh mạng của mẫu

tử hai người đều gặp vấn đề. Nhưng mới vừa nhìn thấy bộ dạng liều mạng che chở

của nàng, ta liền biết nàng kỳ vọng có một đứa con xiết bao.

Nữ nhân trong hậu cung ai không kỳ vọng có một đứa

con, ai không hi vọng có thể mẹ quý nhờ con chứ?

Trên sườn núi, ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra

một tầng kim quang mềm mại trên lớp hoa cỏ màu xanh. Ta đứng cách nàng vài

bước, thấy nàng cười xấu hổ, tình thâm khẩn khoản nhìn Hạ Hậu Thần. Khuôn mặt

tràn ngập vui mừng, lại quay đầu cảm ơn hoàng hậu quan tâm ân cần thăm hỏi,

người không nhìn đến, chỉ có vị tỷ tỷ này. Tuy Tố Linh đã phủ thêm áo khoác cho

ta, ta vẫn cảm thấy cả người lạnh buốt thấu xương.

Sau khi hồi cung, ta liền kêu Túc nương lúc nào cũng

phải chú ý tình huống Thanh Vận các, nhưng ta cũng biết, mình không để ý được

nhiều như vậy. Ninh Tích Văn giống như ta lúc mới bắt đầu, coi hoàng hậu thành

chỗ dựa vững chắc. Chẳng qua ta tỉnh táo hơn Ninh Tích Văn, hơn nữa ta ở trong

cung một thời gian dài, biết rõ tất cả mọi chuyện ở cục Thượng Cung, bản thân

lại khéo tay, hiện tại ngẫm lại tính cách của Ninh Tích Văn, chỉ sợ sẽ trở

thành cá nằm trên thớt.

Một chuyến đi núi Thiên Thọ, lại chọc Hạ Hậu Thần vô

duyên vô cớ không vui, liên tiếp hai tuần lễ đều không chú ý đến ta. Ta lại có

chút gấp gáp. Nhân có chuyện Ninh Tích Văn, ta muốn thỉnh cầu hắn một chuyện,

tìm cớ dời chỗ ở của Ninh Tích Văn khỏi Thanh Vận các, tốt nhất là dọn đến

Chiêu Tường các cuả ta. Do ta chăm sóc, chung quy có thể nghĩ ra biện pháp bảo

vệ đứa bé trong bụng nàng.

Tố Linh thấy ra buồn bã mấy ngày, liền trêu ghẹo

nói: “Nương

nương, chẳng lẽ ngài nhớ hoàng thượng? Thân phận nương nương bây giờ

vô cùng cao quý, hoàng thượng không tới, ngài cũng có thể đi thăm nha?”

Trong đầu ta bừng sáng , thầm nghĩ mình đúng là gấp

gáp đến hồ đồ, sao lại quên mất chuyện này chứ? Xem ra đạo hạnh tranh thủ tình

cảm của mình còn chưa đủ thâm hậu, những chuyện phi tần khác thường làm, tại

sao ngay cả nghĩ ta cũng