
t, nếu
không......”
Đới Xuân Diệu
lưu lại một ánh mắt hung ác, vỗ vỗ vạt áo, thần khí tức giận từ bên trong quán
đi ra. Theo tôi đấu! Cũng không nhìn xem chính mình là ai!
Đường Tống vẫn
như cũ thân mình cứng ngắc ngồi ở tại vị trí, tách cà phê đã lạnh ngắt, hắn ngơ
ngác nhìn văn kiện trên bàn đến xuất thần, biểu tình trên mặt có chút tuyệt vọng,
lại có chút hối hận. Ha ha, đúng vậy, đây là do chính mình lựa chọn. Theo như
tính tình của Tiểu Thiến, nếu làm cho cô biết được, chỉ sợ ngay cả đoạn kí ức
kia cũng biến mất đi? Hắn cùng cô khả năng ngay cả người qua đường cũng không
phải đi? Buồn cười, Đường Tống a! Mày sinh ra trên đời này chính là chuyện nực
cười nhất!
Mấy ngày nay đi
làm, Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng là ở đâu kỳ quái thì
không thể nói được, cô luôn cảm giác được dường như có ánh mắt ở sau lưng nhìn
chằm chằm mình, nhất là lúc cô đi một mình ở trên đường. Còn lúc ở nhà, Đới
Xuân Diệu lại hao hết tâm tư để lấy lòng cô, sử dụng mười tám chiêu tài nghệ,
mưu toan có thể chiếm được một tiếng cười của người đẹp. Thật sự là ngây thơ
a~, Nhiếp Tiểu Thiến cô gần đây mặt ủ mày chau, tâm tình bất định chẳng qua là
bởi vì lại đến kỳ nguyệt san được chứ? Vừa buồn chán vừa nóng ướt nhèm nhẹp ở
chỗ đó, tâm tình có thể tốt lên được sao?
Ăn xong cơm
trưa, đi ngang qua một phòng làm việc, bên trong cửa mở ra, trống rỗng, không
có một ai giống như bị cướp vậy. Nhiếp Tiểu Thiến đầu óc rốt cục thông suốt!
Đường Tống đâu? Không thấy Đường Tống? Trách không được cô cảm thấy là lạ, thì
ra không có Đường Tống đi tới đi lui trước cửa phòng làm việc của cô. Nhưng là
Đường Tống đi nơi nào? Hắn từ chức sao? Sẽ không nha, hắn là chuyên gia mà bệnh
viện phải trăm nghìn cay đắng mới mời được đến đây làm việc!
Đang lúc cô nghi
hoặc, lục khổng tước Liễu Mi Nhi lại lắc lắc eo thon nhỏ đi về phía này. Vốn là
đang trong thời kỳ nguyệt san nên cô cực kỳ bực bội, lại nhìn thấy cách ăn mặc
trang điểm xinh đẹp của Liễu Mi Nhi,
“Cô có bệnh
sao?” Nhiếp Tiểu Thiến không ngẩng đầu, cúi đầu viết bệnh án.
Liễu Mi Nhi giậm
giày cao gót một cái, cắn răng nói: “Cô mới có bệnh! Hừ !”
Nhiếp Tiểu Thiến
ngẩng đầu lên, đẩy gọng kính xuống, ra vẻ nghi hoặc đánh giá cô ta, nói: “Cúc
hoa không có bệnh thì cô chạy đến chỗ tôi để làm gì? Người khác đều cho là
chúng ta có vấn đề! Aiz ~ tôi nói Liễu đại tiểu thư a~, cô cần gì phải hướng
chiếc ghế của tôi trút giận a, nó đã đắc tội gì với cô sao?”
“Đương nhiên
không có, tôi hôm nay tới là để thăm cô.” Liễu Mi Nhi híp mắt, mang theo một
tia mỉm cười thắng lợi, nói: “Như thế nào, không thấy được Đường Tống, tâm tình
không tốt?”
Nhiếp Tiểu Thiến
cảm thấy buồn nôn, nghĩ rằng Liễu Mi Nhi thật đúng là một người hay quên, lần
trước khuyên can cô ta mãi là mình căn bản không có yêu thích Đường Tống, như
thế nào đã quên nhanh đến vậy? Chẳng lẽ muốn bà đây phải nói lại một lần nữa
sao? Con mẹ nó, cô ta nghe không phiền, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến cô đây còn ngại
lãng phí nước miếng!
“Ha ha ~” lục
khổng tước đang muốn nói chuyện, một thanh âm kinh thiên quỷ thần khiếp sợ nhẹ
nhàng vang lên, đem Nhiếp Tiểu Thiến sợ hãi đổ mồ hôi lạnh!
“Nhiếp Tiểu
Thiến!!! Oa oa oa! Bạn mau ra đây cho mình!” thanh âm này phiêu đãng ở trong
không khí, có một loại cảm giác u ám, Liễu Mi Nhi vừa nghe đã thấy tình huống
không đúng, giật mình co cẳng bỏ chạy.
Nhiếp Tiểu Thiến
từ trên ghế đứng lên, hấp tấp chạy tới cửa nghênh đón vị nữ vương bệ hạ này,
không biết là cô đã làm ra chuyện gì sai lầm đây, cư nhiên cô bạn này hôm nay
lại chạy đến bệnh khóc gào như quỷ. Không khỏi thanh thế, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn
là ngoan ngoãn tùy theo ý nữ vương.
“Tiểu Lâm Tử,
bạn tìm mình có chuyện gì sao?” Nhiếp Tiểu Thiến một bộ dáng nhu thuận, một đôi
mắt to ngập nước với thế dạt dào nhìn người nào đó.
Lâm Thanh Hà thở
hổn hển, hai luồng khổng lồ trước ngực theo hô hấp của cô không ngừng lắc lư,
Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được có điểm hoa mắt, dụi dụi ánh mắt, nịnh nọt rót
một chén nước cho người nào đó. Ánh mắt sắc bén của người nào đó làm cho Nhiếp
Tiểu Thiến đột nhiên phát giác, kế tiếp khẳng định sẽ có chuyện không tốt phát
sinh.
Quả nhiên......
“Tiểu Thiến! Vì
sao không nói cho mình biết Đường Tống đã trở về?”
“......”
Lâm Thanh Hà nổi
giận, cầm trong tay chiếc túi xách mềm ném bịch xuống mặt bàn, quát lớn: “Khốn
khiếp! Bạn nếu nói cho mình biết thì mình đã giúp bạn đá tung hắn rồi!”
Nhìn bộ dáng tức
giận hò hét của Tiểu Lâm Tử, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng vừa thấy cảm động lại
thấy lo lắng, cô bạn này khoa trương như vậy, sợ rằng sẽ đem Đường Tống đưa tới
đây?
Có thể gặp được
người cam đảm hiệp nghĩa như Lâm Thanh Hà như vậy, đào tim móc phổi moi mật coi
như phúc khí của Nhiếp Tiểu Thiến, nhưng là, phúc khí này đôi khi cũng rất dễ
dàng sẽ biến thành suy khí.
Tựa như......
Nhiếp Tiểu Thiến
vẫn cảm thấy chính mình có một công năng đặc dị, nói đúng hơn có linh cảm của
cô luôn hiệu nghiệm. Vừa nghĩ tới không cần đưa Đường Tống tới đây, thì Đường