
, hai người xoay người rời đi.
Bên tai tràn
ngập tiếng côn trùng kêu cùng tiếng huyên náo ở bên trong phòng, Nhiếp Tiểu
Thiến thân mình cứng ngắc đi theo Đới Xuân Diệu, nếu như cẩn thận một chút có
thể phát hiện, cô không giống như lúc đầu đem cả người mình dựa vào trên người
anh, mà là bảo trì khoảng cách nhất định. Hai người trở lại bên trong phòng,
cùng người ở bên trong cáo biệt, lại tiến vào bên trong xe. Động cơ khởi động,
xe thể thao cạch một tiếng liền đi ra bên ngoài, chỉ để lại Đường Tống vẻ mặt
phẫn nộ, gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm ở phía sau.
Bên trong xe rất
im lặng, cũng rất lúng túng, thậm chí có chút rầu rĩ, hai người phi thường ăn ý
không đề cập đến chuyện vừa rồi. Trên đường cơ hồ không có một chiếc xe nào đi
lại, càng làm nổi bật thêm sự im lặng bên trong xe, thậm chí có chút áp lực,
Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được lẩm bẩm hát theo đĩa nhạc. Đĩa nhạc đang phát
là do lúc trước cô cho vào, bên trong đều là những ca khúc mà cô yêu thích
Thanh âm nhẹ
nhàng của Bành Giai Tuệ truyền đến, hiện tại đang phát chính là bài [ thích hai
người '>. Lúc nghe tới đó, xe đột nhiên thắng gấp một chút, Nhiếp Tiểu Thiến
chưa tỉnh hồn, chỉ nghe thấy rầm~ một tiếng, xe tông vào đuôi một chiếc xe
khác. Cô mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía Đới Xuân Diệu, nhưng anh
cũng không thèm nhìn tới cô một chút, vẫn là xuống xe, nói gì đó với người chủ
chiếc xe kia một chút, lại đưa danh thiếp cho hắn. Đợi cho chiếc xe kia một lần
nữa khởi động, anh mới trở lại bên trong xe.
“Làm sao vậy?
Đụng nhau có nặng lắm không?” Nhiếp Tiểu Thiến lo lắng hỏi.
Ban đêm tĩnh
lặng như vậy, cô đột nhiên phát ra thanh âm có chút đột ngột. Đới Xuân Diệu
trầm mặc, nhìn chằm chằm phía trước một lúc, một lúc lâu sau mới khởi động xe,
nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Không có gì đáng ngại.”
Ba chữ, rõ ràng
ngắn gọn, lạnh lùng, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến có một loại cảm giác trống rỗng,
bắt cũng không bắt được.
Xe chậm rãi đi
trên đường, lúc về tới nhà cũng không còn sớm. Vừa mở cửa ra, Ninh Thái Thần
liền hướng Niếp Tiểu Thiến nhào tới, vờn quanh chân của cô dụi dụi, Nhiếp Tiểu
Thiến lấy cơm cho nó, ngồi ở trên ghế sô pha bật TV lên, không ngừng chuyển
kênh. Trong đầu trống rỗng, tư duy đình trệ, hai người đơn độc ngây ngô như
vậy, làm cho cô cảm giác được sợ hãi.
Mới đầu, hai
người ai cũng không để ý tới ai, chỉ có ngẫu nhiên Ninh Thái Thần sẽ kêu lên
hai tiếng. Qua một giờ, Đới Xuân Diệu rốt cục chịu không nổi, anh đi tới, cùng
Nhiếp Tiểu Thiến mặt đối mặt, ở trên bàn trà ngồi xuống, nhìn chằm chằm cô quan
sát hồi lâu, lạnh lùng cười, nói: “Hừ, hôm nay cảm giác thế nào? Cùng tình nhân
cũ gặp gỡ rất sảng khoái phải không?”
Nghe lời nói
lạnh lùng trào phúng của anh, nhìn ánh mắt khí thế bức người của anh, Nhiếp
Tiểu Thiến đột nhiên cảm giác được mình rất vô lực, trước mắt là người đàn ông
mỗi ngày cùng mình ở trên giường triền miên, nấu cơm cho mình ăn, dĩ nhiên lại
là xa lạ như vậy. Trái tim chợt ẩn ẩn nhói đau, tư duy vẫn là đình trệ không
hoạt động được, trong đầu trống rỗng.
Nhìn bộ dáng
trầm mặc của Nhiếp Tiểu Thiến, Đới Xuân Diệu lửa giận lập tức bị thiêu đốt, anh
dừng một chút, cắn răng nói: “Như thế nào? Thẹn thùng không dám nói?”
“Ha ha, nếu đã
làm ra được, lại sợ hãi người khác sẽ nói gì sao?”
Đới Xuân Diệu
không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không thể nhịn được
nữa, nghẹn ngào hỏi lại: “Em đã làm cái gì? Em đã làm chuyện gì để cho anh phải
nghiến răng nghiến lợi?”
“Cút~ em cảm
thấy là không sao cả đúng không? Cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, em liền
coi chuyện đó là không sao cả đúng không? Nhiếp Tiểu Thiến, cái gọi là tôn
nghiêm của em chỉ có giá trị như thế này thôi sao? Chỉ một người bạn trai cũ
cũng khiến cho em chống đỡ không được sao? Ha ha! Buồn cười!” Đới Xuân Diệu
loảng xoảng một tiếng, đem tất cả chén trà trên bàn hất tung xuống mặt đất, tất
cả đều vỡ vụn.
“Cút? Anh bắt em
cút? Đây là nhà của Nhiếp Tiểu Thiến, muốn cút cũng phải là anh, em nói cho anh
biết, em cùng Đường Tống là trong sạch, căn bản không phải là như anh nghĩ!”
Tên hỗn đản này,
đây là nhà của cô, là giường ngủ của cô, đã lừa gạt tình cảm của cô, bây giờ
còn đến đổi trắng thay đen! Nhiếp Tiểu Thiến cô nếu là nhịn cơn tức này, liền
sẽ bị anh ta coi thường!
“Đừng nói em
cùng Đường Tống chưa có chuyện gì, cho dù như thế nào, anh có tư cách gì để nói
em? Anh cùng cái cô Nghiêm Cầm Cầm kia, ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp, anh có
để em vào trong mắt không? Đới Xuân Diệu, em nói cho anh biết, Nhiếp Tiểu Thiến
em đời này hận nhất chính là lừa gạt!” Nhiếp Tiểu Thiến cũng điên rồi, cầm lên
chiếc gối trên ghế sô pha ném về phía anh!
Đới Xuân Diệu
ngẩn ngơ, lừa gạt? Anh cũng không có lừa gạt Nhiếp Tiểu Thiến cái gì a? Không
hiểu, anh liền cảm giác được chuyện đêm nay có chút kỳ quái. Hai người như vậy
giằng co lặng im hồi lâu, anh mới mở miệng hỏi.
“Anh lừa em cái
gì?”
Nhiếp Tiểu Thiến
thút tha thút thít, một lần nữa ngồi bó gối trên ghế sô pha, đè n