
cô. Ngồi ngay ngắn thân mình, làm ra một
bộ dáng ủy khuất.
“Tiểu Thiến.”
Phía sau truyền đến một thanh âm ôn nhu, một đôi tay nhẹ nhàng mà đặt ở trên vai
cô.
Con mẹ nó! Đây
không phải là Đới Xuân Diệu! Như thế nào sẽ là người này!
Nhiếp Tiểu Thiến
ngây người, sự tình nghiêm trọng ngoài dự liệu của cô, người đảm nhiệm bạn trai
hiện giờ thì vứt bỏ cô không để ý tới, đuổi theo cô lại chính là bạn trai cũ.
Nên làm cái gì bây giờ? Muốn lạnh như băng không để ý đến hắn sao? Hay là nhào
vào hắn ôm ấp gào khóc? Nhiếp Tiểu Thiến cô hiện tại thật sự rất tức giận, rất
ủy khuất, rất khổ sở, vì cái gì tên hỗn đản kia không đến an ủi cô!
“Tiểu Thiến ~
đừng như vậy, trở về đi. Chuẩn bị đến giờ cơm rồi.”
Thanh âm vẫn ôn
hòa như cũ, thật giống như lúc trước, Nhiếp Tiểu Thiến nghe được trong đầu mềm
nhũn. Nếu Đới Xuân Diệu có thể hướng cô kiên nhẫn dụ dỗ thì tốt rồi, trong lòng
chua xót, không biết vì sao nước mắt cứ như thế liền rơi xuống.
Đường Tống nhìn
thấy sống lưng của cô khẽ rung động, trong lòng cảm thấy đau lòng, đi đến trước
mặt cô, ngồi xổm xuống, thay cô lau đi nước mắt, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô,
ôn tồn nói: “Chúng ta về nhà đi, anh sẽ không để cho em phải thương tâm.”
A! Con mẹ nó!
Nhiếp Tiểu Thiến ngẩn người, nhịn không được muốn chửi chính mình, là do mình
váng đầu sao? Cư nhiên cùng Đường Tống ở trong này khóc thút thít, đây là muốn
làm gì! Nhiếp Tiểu Thiến, mi thanh tỉnh lại một chút coi.
“Không cần, tôi
không sao, ở đây một chút nữa là sẽ tốt thôi.” Nhiếp Tiểu Thiến không có thói
quen phải tránh người, rút tay ra khỏi tay hắn, một phen lau nước mắt trên mặt,
nhìn về phía nơi khác.
Đới Xuân Diệu
anh còn không mau ra đây, Đường Tống anh còn không lăn đi!
Với cục diện như
bây giờ, Nhiếp Tiểu Thiến trừ bỏ chính mình phải tự giải quyết, điềm nhiên như
không có chuyện gì trở lại bên trong phòng kia, tựa hồ không có biện pháp nào
khác, bởi vì cô không có nắm chắc nếu như cô vừa đi, Đới Xuân Diệu sẽ đuổi theo
cô trở về. Vừa rồi quả thật các phương diện của cô gái kia đều tốt hơn so với
mình, hơn nữa, mẹ của Đới Xuân Diệu tựa hồ cũng rất thích cô ta, lúc nhìn cô
ta, ánh mắt của bà đều là yêu thương, tuyệt không giống như khi nhìn mình,
trong mắt trừ bỏ lạnh lùng thì chính là khinh thường. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy
rét run.
Nhiếp Tiểu Thiến
a~, lúc trước bất quá chỉ là ép mua ép bán, mi tội gì đem chính mình biến thành
chật vật như vậy, tình yêu cỡ nào không tín nhiệm, mi chẳng lẽ thật sự không
biết sao? Cô cười lạnh, thu thập lại cảm xúc của mình, khóe miệng hơi hơi nhếch
lên, hướng bên trong phòng đi đến.
“Tiểu Thiến, chờ
một chút.” Đường Tống đuổi theo, bỗng nhiên ôm lấy cô.
“Em cũng thấy
đấy, Đới gia chính là một nhà giàu có, căn bản không phải là nơi mà một người
bình dân như em có thể đi vào, thái độ của cha mẹ anh ta đối với em rất rõ ràng
như vậy, cô gái vừa rồi ôm anh ta tên là Nghiêm Cầm Cầm, là thiên kim đại tiểu
thư của tập đoàn Trung Hằng, bọn họ có mối quan hệ rất tốt với Đới gia, cô ta
cùng Đới Xuân Diệu coi như là thanh mai trúc mã, gần đây cô ta cũng được nối
nghiệp cha mình, hai nhà rõ ràng có ý đồ kết thông gia. Hơn nữa......” Đường
Tống nắm thật chặt người đang giãy giụa ở trong lòng, chần chờ một chút, tiếp
tục nói “Anh không rõ ràng lắm em có biết hay không, Đới Xuân Diệu từ trước đến
nay không cùng bất kỳ nữ nhân nào lui tới, kỳ thật chính là một mực chờ Nghiêm
Cầm Cầm tại hải ngoại du học trở về......”
Đoàng ~ Một
tiếng~ trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến giống như bị nổ tung, trống rỗng. Khí lực
giãy giụa không còn, để mặc Đường Tống ôm mình.
Tại sao có thể
như vậy? Đới Xuân Diệu không phải vẫn đều nói cô không giống với những người
con gái khác? Tại sao lại lừa gạt mình? Chẳng lẽ như vậy chơi rất vui vẻ sao?
Nhiếp Tiểu Thiến bối rối, tâm hoảng ý loạn, căn bản không biết nên làm thế nào
cho phải.
“Anh...... Anh
làm sao mà biết được?” cô vẫn là có điểm không tin, bởi vì trực giác nói cho cô
biết Đới Xuân Diệu không phải là hạng người thích đùa bỡn tình cảm của như vậy.
“Anh? Ha ha, cả
thế giới này chỉ sợ có mình em là không biết chuyện này đi? Không tin em có thể
hỏi thẳng Đới Xuân Diệu!” Đường Tống vừa nói, đột nhiên nở nụ cười, trong mắt
hiện lên một tia giảo hoạt.
Đới Xuân Diệu
cuống quít chạy khắp nơi tìm kiếm Nhiếp Tiểu Thiến, đứng ở chỗ rất xa, nhìn
thấy hai người gắt gao ôm nhau ở một chỗ, trong lòng lo lắng nháy mắt bị một
chậu nước đá dập tắt. Anh vốn tưởng rằng là Đường Tống cường hành yếu thế ôm
cô, Nhiếp Tiểu Thiến khẳng định sẽ đẩy hắn ra, nhưng là anh đứng hồi lâu, Nhiếp
Tiểu Thiến thế nhưng không có một tia muốn động, ngược lại rất hưởng thụ.
Ha ha ~ cùng
tình nhân cũ hợp lại rất vui vẻ phải không? Đới Xuân Diệu mặt nháy mắt đen lại,
ánh mắt lạnh lùng, cũng không quay đầu lại đi trở về bên trong phòng.
Nhiếp Tiểu Thiến
trong đầu lộn xộn không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng là có một việc cô
rất rõ ràng, cô phải rời khỏi cái ôm ấp này, vòng tay ôm ấp ấm áp này đã có một
thời gian cô từng khó