
có thể quên được, nhưng là hiện tại cô tuyệt đối không
cần, thậm chí có chút bài xích. Cơ hồ là theo bản năng, dùng sức đẩy Đường Tống
ra.
Trở lại Đới gia
thôi, phỏng chừng lúc này mọi người đều đang đợi cô ăn cơm. Nhiếp Tiểu Thiến
cười khổ, nếu là diễn trò, thì cần phải hoàn thành chức nghiệp đạo đức, đem
trận này trình diễn hoàn đi. Cô thất tha thất thểu đi về phía trước, Đường Tống
cau mày, lo lắng theo ở phía sau, vài lần muốn đi đỡ lấy cô, đều bị cô hung
hăng đẩy ra.
Thì ra, cô ấy
lại chán ghét mình như vậy.
Một lần nữa trở
lại bên trong phòng, Nhiếp Tiểu Thiến tìm được Đới Xuân Diệu và Nghiêm Cầm Cầm
đang ngồi cùng một chỗ, tự nhiên khoác tay của anh, làm nũng nói:
“Xuân Diệu, em có chút khát.”
Đới Xuân Diệu
nghiêng mặt nhìn cô, trong ánh mắt có hơn vài phần xa cách, thản nhiên nói:
“Ngoan ~ nước ở trên bàn trong phòng ăn, chính mình đi lấy đi.” Nói xong, lại
tiếp tục cùng Nghiêm Cầm Cầm nói nói cười cười.
Hai người trước
mắt cực kỳ chói mắt, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng thật lạnh, thật lạnh, ê ẩm
chua chát khó chịu hít thở không thông, nhưng là vẫn còn an ủi chính mình nhất
định phải trấn định, chạy vào nhà ăn rót đầy hai cốc nước đá.
Phu nhân nhìn
thấy cô tiến vào, vẫn là lễ phép tính cười cười, nói: “Hôm nay là đại thọ tám
mươi của cha chồng tôi, nhà chúng tôi nhiều người, cũng không biết cô có thích
nghi được không.”
Nhiếp Tiểu Thiến
mạnh mẽ nở nụ cười đáp lại, nhẹ giọng nói: “Không sao ạ.”
“Đúng rồi, ba mẹ
cô làm nghề gì? Là công ty gia đình hay là cán bộ nhà nước?”
Trong câu hỏi
mang theo giọng nói cực không hữu hảo, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được
một loại cảm giác khuất nhục, nhưng là cô vẫn là lễ phép nói: “Cha con đã qua
đời, mẹ con chỉ là một viên chức nhỏ.”
“A......” Phu
nhân tượng trưng gật gật đầu, liền không hề để ý đến cô nữa.
Lúc ăn cơm,
Nhiếp Tiểu Thiến trở lại bên cạnh Đới Xuân Diệu, lần lượt ngồi xuống bên cạnh
anh. Nhưng là, không biết như thế nào, những người thân thích trong nhà anh
liền đem anh kéo đến ngồi bên cạnh Nghiêm Cầm Cầm, hình như là đã sắp xếp từ trước.
Trong lòng thống khổ vạn phần, lại vẫn là im lặng cúi đầu không lên tiếng.
Trước khi tới
đây, Nhiếp Tiểu Thiến cô đã nghĩ tới rất nhiều loại tình cảnh gặp cha mẹ của
anh, lại đơn độc không có nghĩ tới tình cảnh như thế này, chật vật không chịu
nổi.
Bữa tối này có
thể nói là bữa tiệc Long Môn, nhìn vào sơn hào hải vị trên bàn, Nhiếp Tiểu
Thiến là một miếng cũng ăn không trôi. Đới Xuân Diệu ngồi ở đối diện cô cũng
đồng dạng giống như là đang ăn sáp, nhìn gương mặt tái nhợt của Nhiếp Tiểu
Thiến, trong lòng anh cảm thấy buồn bã, đối mặt với sự ân cần của Nghiêm Cầm
Cầm, anh rất muốn cự tuyệt, nhưng là một bàn mọi người nhìn vào, nếu là ở ngay
trước mặt làm cho Nghiêm gia không có mặt mũi, như vậy từ nay về sau trên
chuyện làm ăn của Phú Duyệt chỉ sợ sẽ gặp phải nhiều phiền toái, anh là tổng
giám đốc của tập đoàn Phú Duyệt, tự nhiên không thể làm cho công ty của mình
gặp phải nguy cơ.
Trên bàn cơm,
người của hai nhà cố ý vô tình nhắc tới Đới Xuân Diệu cùng Nghiêm Cầm Cầm,
thỉnh thoảng lấy hai người bọn họ ra trêu chọc, hoàn toàn quên mất Nhiếp Tiểu
Thiến ngồi bên cạnh Đường Tống. Không, không phải quên, mà là căn bản không để
ở trong lòng.
Nhiếp Tiểu Thiến
đến mức đều nhanh nội thương, rốt cuộc cũng kết thúc buổi tiệc tối, ông nội Đới
Ái Quốc của Xuân Diệu muốn giữ Nhiếp Tiểu Thiến ở lại chơi thêm một chút nữa,
nhưng bị lời nói dịu dàng của cô cự tuyệt.
Gió đêm thổi nhè
nhẹ, ở ngoại ô vào buổi tối đầu thu rất mát mẻ, bốn phía đều là tiếng ếch kêu,
không khí rất tươi mát. Nhiếp Tiểu Thiến đứng ở trước cổng sân, nhìn đèn đường
lấp loáng phía xa, phát hiện ở vùng hoang vu dã ngoại này, căn bản là không bắt
được xe taxi.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ phải đi bộ về sao?
“Tiểu Thiến, để
anh đưa em về.” Đường Tống cũng từ trong phòng đi ra, gặp Nhiếp Tiểu Thiến đứng
lẻ loi ở bên ngoài cổng, nhịn không được tiến lên.
Nhiếp Tiểu Thiến
cũng không nhìn hắn, lắc lắc đầu, nói: “Không cần, Xuân Diệu sẽ đưa tôi về.”
Đới Xuân Diệu
rời khỏi bàn tiệc rượu, phát hiện không thấy Nhiếp Tiểu Thiến, trái tim liền
nhói lên, vội vàng ở trong sân tìm một vòng, mới phát hiện cô đứng ở trước cửa
cổng, tâm không khỏi buông lỏng, chuẩn bị tiến lên, lại thấy Đường Tống nhảy
lên, anh tức giận đi lên, anh vốn định quay đầu bước đi, nhưng là thứ nhất anh
thật sự rất muốn biết bọn họ sẽ nói cái gì, sẽ làm gì, thứ hai là anh vẫn là lo
lắng Nhiếp Tiểu Thiến một mình ở bên ngoài.
Lúc nghe thấy
câu nói đó của Nhiếp Tiểu Thiến, cảm giác của anh giống như một con chim bồ câu
bị trói chặt, thoáng cái được buông lỏng sợi dây trói. Lòng của cô ấy, thủy
chung vẫn là hướng về mình đi? Anh nói như vậy với chính mình.
“Tiểu Thiến, như
thế nào lại đứng một mình ở đây?”
Đới Xuân Diệu
rốt cục đi lên phía trước, kéo qua bả vai Nhiếp Tiểu Thiến, hai tròng mắt lạnh
lùng nhìn vẻ mặt ôn nhuận của Đường Tống, nói: “Cám ơn, Tiểu Thiến nhà tôi
không cần anh nhọc công đưa về.” Dứt lời