
rị: “Xem ra cậu rất
biết cá người ta tăng cân. Không ngờ tôi lại ăn no thế này.”
“Chị đang khen đầu bếp hay là khen tôi?” Khuôn mặt Lâm trị dưới ánh đèn lại
càng thêm rõ nét, đặc biệt là đôi mắt biết cười làm người khác cảm thấy vô cùng
vui vẻ.
“Cứ coi như là khen cậu. Nhưng cậu có thể không cần cho là thật!” Chịu ảnh
hưởng của Lâm Trị, Nại Nại cũng dí dỏm hẳn lên.
“Được thôi! Tôi có thể không coi là thật. Chẳng qua chỉ là cho tôi một cơ hội
được ăn cơm cùng chị, vừa hay bù lại lần trước chưa kịp ăn.” Anh cười mỉm, lịch
lãm đưa giấy ăn cho Nại Nại.
Đàn ông luôn đem theo khăn giấy trong người từng khiến Nại Nại cảm thấy rất đàn
bà. Nhưng nghĩ kĩ lại nếu không dùng khăn giấy thì cái miệng bóng nhẫy dầu mỡ
và cái trán nhễ nhại mồ hôi có vẻ còn khiến phụ nữ chán ghét hơn. Đặc biệt với
những người nho nhã như Lâm Trị, dùng giấy ăn lại càng khiến anh trở nên lịch
lãm hơn.
Nếu đổi lại là Lôi Kình… Cô chưa từng thấy bộ dạng khổ sở của anh, cũng chưa
từng thấy liệu anh có dùng khăn giấy hay không. Tóm lại là rất khó tưởng tượng.
Nói cho cùng thì cô cũng chưa biết nhiều về anh lắm. Tuy rằng họ suýt chút nữa
đã làm chuyện “thân mật”, nhưng thành thực mà nói cô vẫn chưa hiểu gì về anh.
Lâm Trị phát giác thấy sự lơ đãng của Nại Nại, liền làm vài biểu hiện khoa
trương gây sự chú ý: “Chị đã coi thường tình yêu của tôi.”
Tuổi trẻ thật tuyệt! Anh chỉ trẻ hơn cô có ba tuổi, vậy là lại tràn trề sức
sống như thế.
Nại Nại cười nhẹ: “Tổn thương hả? Bị tổn thương sao còn chưa bỏ đi?”
Lâm Trị nghiêng đầu nói: “Trước khi đi thì phải mang theo chị, phòng trừ bị
người khác bắt cóc đem bán.”
Chỉ một câu nói vừa rồi thực sự đã khiến trái tim Nại Nại rung động, có điều cô
liền cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Sau khi thanh toán, cô còn phải giả vờ nghễnh ngãng một lúc lâu. Đến lúc Lâm
Trị mở cửa giúp, cô cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, chậm rãi bước ra ngoài.
Gần đây trái tim cô bất giác nặng trĩu đi nhiều. Có nhiều lúc, có nhiều chuyện
đều tác động đến trái tim Nại Nại, giống như cây kim, đâm một nhát, lùi một
bước.
Tương lai của tình yêu và hôn nhân không ai hứa hẹn với cô, cô chỉ có thể ven
theo trườn đá mà qua sông. Thật sự muốn yêu rồi, lại thấy sợ hãi, khi phải đối
mặt rồi, lại thấy lo lắng. Cho dù là Lôi Kình hay Lâm Trị, cô đều không dám tin
tưởng quá nhiều.
Rồi sẽ có một ngày, khi tình yêu biến mất, hôn nhân sẽ đi đến phía cuối con
đường, sao cô còn dám buộc trái tim mình vào một người đàn ông khác?
Ánh trăng sáng phủ lên hai con người đang im lặng.
Chậm rãi tiến về phía trước, cả hai đều không nói năng gì. Lâm Trị cũng nhận
thấy Nại Nại hình như đang cố trốn tránh mình, nên muốn tìm một chủ đề nói
chuyện, nhưng lại sợ mình vụng về càng khiến cô ghét bỏ.
Nại Nại là đối tượng xem mặt thứ bao nhiêu Lâm Trị cũng không nhớ nữa. Lần đó
cô để lại ấn tượng sâu sắc trong anh bởi bộ váy khoa trương và thái độ hiền
lành dịu dàng. Nụ cười nhẹ nhàng không tỏ ra quá thân thiết nhưng cũng không
quá xa lạ. Mọi cử chỉ, điệu cười đều rất đúng mực. Tuy rằng sau đó xuất hiện
một tên Trình Giảo Kim phá hoại câu chuyện xảy ra sau đó, nhưng thiện cảm anh
dành cho cô vẫn không hề thuyên giảm.
Nghe nói, vì chồng cũ ngoại tình nên cô mới ly hôn, thật không ngờ một người
phụ nữ trông yếu mềm như vậy lại có thể đưa ra một quyết định dứt khoát đến
nhường đó cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Chẳng trách lại có thể thu hút người đàn ông bá đạo đó.
Lâm Trị tôn trọng chuyện riêng tư của Nại Nại, nên không hề dò hỏi kết quả tiến
triển giữa cô với người đàn ông đó. Nhưng anh muốn biết liệu mình có còn cơ hội
hay không. Anh do dự một lúc, rồi húng hắng một tiếng.
Nại nại dừng bước, quay lại nhìn anh: “Sao vậy?”
“Không có gì! Tôi chỉ muốn hỏi chị đi về bằng cái gì?” Lâm Trị mỉm cười hỏi,
trong lòng tự rủa mình ngốc ngàn lần.
Lúc này Nại Nại mới nhớ ra, nơi này cách chỗ cô ở ít nhất cũng phải bốn trạm xe
buýt.
“Tôi ngồi xe buýt, còn cậu?”
“Hay là chúng ta đi bộ về, hôm nay ăn no quá, coi như để tiêu hóa bớt.” Lâm Trị
mỉm cười đề nghị.
Cũng đúng, Nại Nại rất đau khổ khi thu về là thế nào cô cũng sẽ lại tăng cân.
Mùa hè cô rất gầy, và mùa đông lại khá béo, đến mùa thu cho dù chỉ uống ngụm
nước thôi cũng tăng cân. Lúc mặc áo lông vũ vào mùa đông, Tiểu Trần đã cảnh cáo
cô đừng ngồi xổm ngoài đường, không mọi người nhìn thấy lại ngỡ có gấu chó xổng
chuồng chạy lung tung. Mỗi lần nhớ đến câu nói này của Tiểu Trần cô đều rất
buồn bực, chỉ hận không thể cắt bỏ mấy cân thịt để giảm béo. Cho nên đề nghị
của Lâm Trị rất hợp ý Nại Nại.
Bốn trạm, không xa mà, đi!
Nếu đã đi bộ thì buộc phải chọn chủ đề để nói chuyện. Nại Nại tự nhận mình là
bà tám chính hiệu, còn Lâm Trị dường như là người rất chịu khó lắng nghe, luôn
mỉm cười gật đầu mà không nói gì.
Thỉnh thoảng có xe đi qua, ánh đèn lướt qua người họ, Lâm Trị phản xạ theo quán
tính lấy người che cho Nại Nại. Cô thấy có chút ngại ngùng, nhưng sau đó lại
tiếp tục tám chuyện. Không phải cô không hiểu, chỉ là không muốn hiểu mà thôi.
Không dễ dàng gì