
mới về đến nhà, Nại Nại thở hổn hển mãi. Đối với người phụ nữ
hiện đại mà nói, mang giày cao gót đi bộ bốn trạm xe buýt quả thực không khác
gì đòi lấy tính mạng.
Miễn cưỡng giữ nét mặt tươi tỉnh, Nại Nại quay sang nói với Lâm Trị: “Đến rồi,
cậu mau về nhà đi.”
“Không sao, chị lên nhà trước đi, vào nhà rồi ra lan can vẫy tay chào tôi thì
tôi sẽ về.” Dưới ánh đèn đêm nụ cười của Lâm Trị vô cùng rạng rỡ.
Nại Nại đành bó tay, ngao ngán với người đàn ông thẳng thắn tốt bụng trước mặt.
Cô vẫy tay tạm biệt rồi nhanh chóng đi lên lầu, hy vọng dùng tốc độ nhanh nhất
ra lan can vẫy tay chào anh, giải quyết gánh nặng trong lòng.
Thế nhưng đáng tiếc ông trời không chiều lòng người. Cô quên mang theo chìa
khóa.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không thấy trả lời. Nại Nại liền lấy điện thoại ra
thì phát hiện tin nhắn của Tiểu Trần gửi lúc hơn 5 giờ chiều: “Chị Nại Nại, hôm
nay thấy chị bị bắt có chiếc xe thổ phỉ là em biết tối nay chị sẽ không về nhà.
Em cũng phải đi tìm mùa xuân của mình đây. Chị chơi vui vẻ nhé.”
Mùa xuân của nha đầu này chính là anh chàng bạn học cấp ba thanh mai trúc mã.
Hai người đã thích nhau lâu rồi, nhưng mãi chẳng có chút tiến triển đột biến
nào. Hôm nay đến giờ này vẫn còn chưa về là biết, ừm, đột biến rồi!
Nại Nại không thể ngờ
được bản thân lại bị nhốt ngoài cửa thế này, sự việc cô đã từng làm vô số lần
trong quá khứ nay lại tái diễn một cách bi thảm. Cô lật tung mọi xó xỉnh trong
chiếc túi, lại tiếp tục lục tung mọi nơi chỉ có thể để vừa sợi tóc, nhưng vẫn
cứ không thấy chìa khóa đâu. Thế là Nại Nại đành chấp nhận số phận, lấy quyển
sổ ghi nhớ trải trên bậc cầu thang rồi ngồi xuống, mở điện thoại, tìm trò chơi
xếp hình cô đã phá đảo không biết bao nhiêu lần và bắt đầu chơi lại từ bàn một.
Những hành động trên làm nhiều thành quán tính. Mới chơi một loáng mà Nại Nại đã
sắp qua bàn 1.
Đèn cảm ứng tắt rồi, cô cũng chẳng đếm xỉa mà cứ tiếp tục chơi. May mắn là hôm
nay cô mang thêm cục pin nữa, nếu không thì đúng là sống không bằng chết.
Chưa lên bàn hai, dưới lầu có tiếng bước chân vọng lên, Nại Nại liền nhích mông
qua bên phải nhường đường cho người khác đi.
Đèn cảm ứng cũng sáng dần lên theo bước chân của người đó, Nại Nại vẫn cắm đầu
vào trò xếp hình, không thèm ngẩng đầu lên, thế là bị tiếng cười của người đó
làm cho hết hồn, cô len lén ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, hàng răng của Lâm
Trị sáng trắng.
“Tôi còn tưởng chị gặp phải bọn bắt cóc rồi cơ, thấy đèn cảm ứng cứ nháy sáng
hết lần này tới lần nọ mà chẳng thấy chị vẫy tay.” Anh hơi bị hụt hơi, nói
trong tiếng được tiếng mất.
Nại Nại vội vàng bấm nút tạm dừng: “Chết! Tôi quên mất chuyện của cậu rồi.”
“Không sao. Chị quên chìa khóa hả?” Thấy vẻ mặt thản nhiên của Nại Nại. Lâm Trị
liền dí dỏm hỏi: “Thì ra chị thường xuyên quên mang chìa khóa.”
“Sao cậu lại biết?” Cô nhìn lại bản thân, trên mặt đâu có dán biển đâu?
“Nhìn thái độ và nét mặt của chị là biết, chẳng có chút lo lắng nào cả.” Lâm
Trị chỉ ra thái độ thản nhiên như không của Nại Nại.
“Tôi lo lắng cũng chả giải quyết được vấn đề. Đồng nghiệp của tôi hôm nay hẹn
hò cùng với bạn thanh mai trúc mã, cho nên có lo lắng cũng không thể gọi điện
thúc giục được. Phá hỏng cuộc hẹn của người ta thì thất đức lắm!” Nại Nại luôn
cho rằng mình là người biết điều.
“Thế chị định chờ đến bao giờ.” Lâm Trị hỏi đầy quan tâm.
“Ngồi đến khi cô bé đó về, cô ấy cũng giống tôi, yêu giường của mình, đổi
giường khác là không ngủ được, chắc chắn sẽ không ngủ lang ở bên ngoài đâu.”
Nại Nại giải thích.
Lâm Trị đứng thẳng người dậy, nhìn ngó xung quanh, thấy đèn ở đây lúc tối lúc
sáng, bỗng nhiên, anh cầm Nại Nại nói: “Đi, chúng ta xuống vườn hoa phía dưới
ngồi!”
Nại Nại còn chưa kịp phản ứng thì anh đã bổ sung thêm: “Ở đây đèn nhấp nháy hại
cho mắt, không khí cũng không trong lành.”
Cũng đúng, nhưng những thứ đó thì có liên quan gì đến anh?
Nhưng phong cách xưa nay của Nại Nại vẫn là đón nhận nhanh chóng thành ý của
người khác. Hơn nữa nể tình hôm nay anh đã mời cô dùng bữa, không thể làm người
ta bẽ mặt quá được.
Nại Nại xách túi lớn túi bé đựng thức ăn, lại còn túi xách riêng của cô, lê cặp
đùi gần tàn phế vì mang giày cao gót, cử động có phần chậm chạp. Lâm Trị quay
đầu nhìn, liền giật mấy túi thức ăn của cô xuống rồi đặt trước cửa: “Chị yên
tâm, không ai lấy thứ này đâu.”
Nại Nại muốn nói gì đó để chứng minh bắt buộc phải đem chúng theo, lại cảm thấy
không thỏa, nhưng nếu cứ đi thế này thì cô lại cảm thấy có lỗi với những túi
thức ăn đang đặt trước cửa.
“Như thế này, khi về đồng nghiệp của chị nhìn thấy sẽ biết là chị quên mang
chìa khoá mà sẽ gọi điện cho chị.” Lí do Lâm Trị đưa ra gần như không thể từ
chối được nữa.
“Thế… cũng được.” Nại Nại nhìn đống túi, sắp xếp ngay ngắn lại rồi mới chậm rãi
bước xuống.
Lúc này vườn hoa rất yên tĩnh, hằng ngày các bà các cô có thói quen đánh mạt
chược nói chuyện phiếm ở đây, cho nên trên ghế đá đều có những tấm nệm nhỏ,
ngồi không hề bị lạnh.
“Thường có câu thắp nến tán gẫu đêm khuya. Bây giờ có thể co