
i chúng ta đang
thắp điện thoại tán gẫu đêm khuya nhỉ!” Lâm Trị bật nhạc trong điện thoại lên,
ánh sáng dìu dịu và tiếng nhạc du dương phát ra từ điện thoại làm không khí lúc
này bớt phần ngượng ngùng.
Nại Nại suýt chút nữa là không kiềm chế được việc vỗ tay cho sự tinh tế của Lâm
Trị. Người đàn ông như thế này đúng là hàng cao cấp.
Tại sao anh cứ đi xem mặt mãi thế? Với điều kiện của anh không lý nào không tìm
được bạn gái, vậy tại sao còn phải đi xem mặt bạt mạng như vậy?
“Tôi đi xem mặt vì muốn quên một người trong thời gian ngắn nhất.” Dường như
đọc hiểu được ý nghĩ của Nại Nại, anh tự lên tiếng giải thích.
“Người yêu cũ?” Vậy thì quá sến kiểu phim Hàn!
“Nếu tôi nói là mẹ tôi thì sao?” Lâm Trị cười tinh nghịch, rõ ràng là đang cố ý
trêu đùa Nại Nại.
“Biết ngay cậu là dạng baby boy mà.” Nại Nại bĩu môi.
Ánh mắt Lâm Trị bỗng chăm chú, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Bởi vì tôi
thích chị.”
Nại Nại há hốc miệng mãi không đóng lại được, đủ để thấy câu nói này đã làm cô
kinh động đến mức nào.
Không cần thiết phải diễn tới mức này chứ? Anh cũng đâu phải là nam thứ đáng
thương trong các bộ phim Hàn?
“Cái này… thật ra… cậu… thật ra… cái này…” Những từ chuyên dụng khi đóng đà
điểu của Nại Nại cuối cùng cũng được trưng dụng, nhưng vì đối thủ Lâm Trị không
chịu hiểu cho cô như là Lôi Kình.
“Chị cho một câu dứt điểm đi, tôi còn cơ hội không?” Lâm Trị hỏi thành thật.
Đúng là một ngày “hoành tráng”, sáng ra thì đập phá văn phòng làm việc, rồi tham
quan trụ s xã hội đen, tiếp đến là màn nóng bỏng trên bệ bếp, sau đó bất ngờ
gặp lại đối tượng xem mặt, rồi bây giờ là lời tỏ tình vô tiền khoáng hậu.
Phải chăng hôm nay là ngày đại cát cỡ XXXL?
Nại Nại vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc nên không thể trả lời được.
Lâm Trị nhìn Nại Nại đắm đuối, hai đồng tử của cô bắt đầu thu vào giữa, cô lập
tức cúi gằm đầu xuống, nói lớn: “Xin cậu đấy, đừng có đùa tôi nữa.”
Tiếp đó, tiếng cười của Lâm Trị bắt đầu vang lên. Nại Nại tò mò thò đầu ra khỏi
hai cánh tay, ngước mắt lên nhìn, quả nhiên anh đang cười gập cả người trên
ghế, cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
“Chị thông minh thật, biết tôi đang đùa chị.” Lâm Trị cười, thái độ rất thoải
mái.
Thấy bộ dạng anh như thế, Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực trách móc: “Cậu
làm tôi sợ chết khiếp.”
Lâm Trị cụp mắt xuống, trên mặt vẫn nở nụ cười: “May mà chị mới hoảng sợ chứ
chưa tưởng thật. Chị mà tưởng thật, tôi thực không biết phải làm sao.”
“Tiểu quỷ đáng chết, không được trêu đùa người lớn tuổi.” Nại Nại lấy chai nước
trong túi ra, tu ừng ực mấy ngụm, sau đó lại hiếu kì hỏi tiếp: “Thế rốt cuộc là
để quên ai?”
“Không cần thiết phải nói nữa rồi, nói ra cũng không có kết quả gì.” Thái độ
của Lâm Trị quay ngoắt 180 độ, không muốn nói nữa.
Dây thần kinh đơn giản của Nại Nại có vẻ như lại cảm thấy điều gì đó không ổn,
cách đối phó tốt nhất chính là – giả làm đà điểu.
Không quan tâm nữa, cứ tránh thật xa đã, muốn làm gì thì làm!
Đối với Nại Nại mà nói,
điện thoại có hai cách sử dụng, dùng để tìm người khi có việc là cách thứ nhất,
xảy ra chuyện gì có thể báo cảnh sát là cách thứ hai. Điện thoại của Nại Nại ba
năm rồi chưa từng đổi một lần, có rất nhiều chức năng mà nhân viên bán hàng
giới thiệu cho Lữ Nghị khi anh mua nó đến tận giờ Nại Nại vẫn chưa từng dùng
thử, hơn nữa kiểu dáng của nó cũng đã bị những người sành điệu đào thải đến tận
một nước xa xôi hẻo lánh nào đó rồi.
Tình yêu và các thiết bị điện tử giống nhau, tỉ lệ đào thải rất cao! Kiểu dáng
và tính năng nâng cấp từng ngày từng giờ, nhưng bản chất bên trong thì muôn đời
không thay đổi, yêu qua yêu lại, yêu tới yêu lui, chẳng qua cũng chỉ từng đó
chuyện, chẳng có gì mới mẻ cả.
***
Lúc Tiểu Trần quay về, Nại Nại đã nằm bò ra bàn chết mê chết mệt. Lúc điện
thoại rung, suýt chút nữa là cô gào lên với đầu dây bên kia: Con bé đáng chết
này giờ mới về? Còn để chị phải mở cửa cho em nữa? Dụi dụi mắt nhìn xung quanh,
cô mới nhận ra rằng mình vẫn đang ở ngoài, còn “con bé” vô tội vô duyên vô cớ
bị mắng kia có lẽ đã lên đến nhà.
“Alô, em về rồi à?” Nại Nại mơ màng ngồi thẳng dậy thì nhìn thấy Lâm Trị đang
chống tay ngủ rất ngon lành, còn áo khoác của anh thì đang choàng lên vai cô.
“Chị về rồi hả? Giờ chị đang ở đâu?” Trong điện thoại là giọng nói đầy lo lắng
của Tiểu Trần. Nại Nại ngơ ngẩn nhìn chiếc áo trên vai mình một hồi, sau đó vội
vàng đứng dậy cởi áo ra, vỗ vỗ vai Lâm Trị.
Nếu đã không muốn để lại đường thoát thân, thì cũng chẳng nên quan tâm chuyện
đau lòng. Cô không muốn rước nợ tình, tất nhiên không nên để người khác hiểu
lầm. Cái kiểu dùng cái cớ an ủi để bắt cá hai tay, cô không thể làm được.
“Đồng nghiệp của tôi về nhà rồi, cảm ơn cậu đã ở lại cùng tôi lâu như vậy.” Câu
nói của Nại Nại rất khách khí. Khách khí như thể họ là người xa lạ.
“Được, vậy để tôi đưa chị lên lầu.” Lâm Trị ngáp một cái, đứng dậy nhưng không
hề nhận chiếc áo từ tay Nại Nại.
“Trả cậu áo khoác, không cần đưa tôi lên đâu, cô ấy đang ở trên lầu rồi, rất an
toàn…” Từ chối rõ rà