
ba mươi hay năm mươi tuổi, cho dù thành một bà lão tóc bạc trắng
bảy mươi tuổi, cô vẫn hy vọng có người bên cạnh yêu thương, chăm sóc cho mình.
Hay cho dù trong mắt thế gian cô đã thành bà lão già nua, xấu xí, vẫn có một
người nói với cô rằng: “Em chưa già, em vẫn còn rất đẹp!”
Đó chính là niềm hạnh phúc cả cuộc đời mà cô khao khát.
Ly nước đường mật này đặc giống hệt ly nước mẹ vẫn thường pha cho cô. Khi lớn
lên, Nại Nại có cỏ ích mẫu nên chẳng còn cơ hội dùng lại ly nước đường mật rẻ
tiền ngày nào nữa. Thật lạ lùng! Trong lòng cô luôn có cảm giác ly nước đường
mật này mới chính là loại thuốc tốt nhất cho chứng đau bụng kinh, đồng thời đem
lại niềm ấm áp cũng như gần gũi giản dị nhất.
Có ly nước này bao nhiêu khó chịu đau đớn đều giảm đi nhiều.
Lôi Kình thấy Nại Nại ôm ly nước cười ngốc nghếch, cảm thấy không thoải mái,
liền mắng cô: “Đừng cười ngốc nghếch nữa, mau uống đi.”
Nại Nại gật đầu, ngoan ngoãn uống từng ngụm từng ngụm một cho tới khi cạn, sau
đó lại cười ngốc nghếch.
Cô phát hiện đã tìm được cách thức tốt nhất để quan hệ với Lôi Kình. Anh nói
chuyện rất thô lỗ, làm việc quyết đoán lạnh lùng nhưng cách anh quan tâm đến
người khác lại luôn xuất phát từ tận đáy lòng. Chỉ cần bỏ qua khẩu khí ngạo
mạn, lạnh lùng, thì có thể cảm nhận được tình yêu thương và quan tâm của anh
với cô. Từ đầu đến giờ, chiêu này rất đúng.
Giống lúc này, Nại Nại đặt ly nước xuống, nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn anh.”
Quả nhiên anh lại mất tự nhiên.
“Đừng nói linh tinh!” Anh cau mày rồi hỏi tiếp: “Có cần thêm ly nữa không?”
Nại Nại mau chóng đáp: “Không cần đâu, em uống no rồi.”
“Uống nước mà cũng no được sao? Thảo nào em gầy vậy! Phải ăn nhiều vào, để
chuẩn bị cho sau này.” Nói đến đây tâm trạng Lôi Kình vô cùng tốt, nhướn mày về
hướng Nại Nại.
Nại Nại mặt đỏ tía tai chỉ hận là không có lỗ nào để chui vào. Thấy ánh mắt chú
ý của mọi người xung quanh, cô vờ ho rồi nói: “Anh không thể nghĩ cái khác được
sao?”
“Nghĩ cái gì? Nghĩ coi bao giờ em khỏi?” Đôi mắt gian tà của Lôi Kình lại dán
chặt vào Nại Nại, cô lại ngồi thụt xuống nửa tấc.
Nại Nại lí nhí nói đầy đau khổ: “Anh hai, chúng ta không thể nói chuyện gì tân
tiến, lịch sự hơn được sao?”
Lôi Kình nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Được” Nại Nại vừa thở phào vì lời nói chắc
nịch của anh thì lại nghe thấy anh nói tiếp: “Người họ hàng của em mấy ngày nữa
mới rời đi?”
Tiếng nói rất bé, bé đến nỗi khiến ít nhất hai bàn xung quanh không hẹn mà đồng
loạt quay lại nhìn về hướng họ, mặt Nại Nại không thể nào tức tối hơn được nữa,
gầm lên khe khẽ: “Anh đừng kì vọng gì, cả đời này cũng không đi đâu!”
Trùm xã hội đen Lôi Kình cười gian tà đáp lại: “Vậy chúng ta sẽ chiến đấu trong
vũng máu.”
“Cút!” Nại Nại tức giận hét lên.
Thêm một lần thu hút sự chú ý của mọi người.
Lôi Kình vờ như không thấy sự tức giận do quá xấu hổ của Nại Nại, mặt dày hỏi
tiếp: “Vậy em thử đưa ra một phương pháp khả thi?”
“Không có!” Nại Nại cảm thấy mặt mình nóng phát cháy. Trong thâm tâm cô đã muốn
dẫm chết tên đại ca xã hội đen mặt dày ngồi trước mặt thành trăm nghìn mảnh
rồi.
Lôi Kình vẫn không tức giận, đang định cười khiêu khích bộ mặt mỏng đến trong
suốt của Nại Nại thì bỗng vang lên tiếng điện thoại không được chào đón.
Anh đưa tay ấn nhẹ mũi cô nói: “Em đợi tôi nghe xong điện thoại.” Sau đó anh
nói vào điện thoại: “Nói! Có chuyện gì?”
Bên trong điện thoại nói gì Nại Nại không nghe thấy, chỉ thấy nét mặt Lôi Kình
từ hứng thú chuyển sang nghiêm túc rồi sau cùng tối sầm lại. Mấy giây trước vẫn
còn là một tên quỷ háo sắc vô liêm sỉ cười đùa với cô, vừa chớp mắt đã thành
một đại ca hắc đạo lạnh lùng. Hai môi mím chặt, anh gằn giọng nói: “Đợi tôi
quay về!”
Lôi Kình cúp điện thoại, bắt gặp khuôn mặt Nại Nại ngây ra nhìn mình, anh nhướn
mày hỏi: “Sao thế? Yêu tôi rồi hả?”
Nại Nại lại đỏ mặt, vội che giấu mọi dấu vết nói: “Còn lâu! Lúc nãy khuôn mặt
anh rất đáng sợ!”
Lôi Kình lạnh lùng đứng
dậy, làm Nại Nại sợ chết khiếp ngồi nép vào một góc ghế. Cô sợ anh lại cưỡng
hôn hay làm vài hành động của kẻ háo sắc.
Thế nhưng, anh chỉ ghé sát tai cô thầm thì: “Tôi phải đi trước, em dùng bữa một
mình nhé.”
Hả? Vậy là có ý gì?
Nại Nại ngay lập tức ngẩng mặt lên, mặt cô ngay sát dưới cằm anh. Nhưng cô chả
buồn ngại ngùng nữa, liền nắm lấy cánh tay anh hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì
rồi?”
“Không có gì. Em dùng bữa một mình đi, không phải đợi tôi đâu.” Nói xong anh
vòng ra sau lưng cô, đi thẳng ra quầy tính tiền, đặt lại mấy trăm tệ rồi vội
vàng rời khỏi. Lúc đó, anh không quay lại nhìn cô dù chỉ một lần.
Anh, đã đi vội vàng như vậy đấy.
Nại Nại cúi đầu nhìn chiếc ly cạn nước, lại nhìn các món ăn dần được dọn ra
bàn, không biết tiếp theo mình nên làm gì nữa.
Hai tiếng trước, hai người họ còn mặn nồng bên nhau.
Nửa tiếng trước, cô còn cảm động, cuối cùng đã xuất hiện người chăm sóc chiều
chuộng cô.
Một phút trước, anh rời đi hết sức nhẹ nhàng, đến nửa câu giải thích cũng không
chịói.
Mọi người xung quanh đều vui vẻ thưởng thức các món ăn, gắp qua gắp lại các món