
i!”
Nại Nại liền nghe theo, mặc lại váy, nhưng chiếc áo thì bị thiếu mất vài cái
khuy. Anh cởi chiếc áo sơ mi của mình ra, bên trong còn chiếc ao may ô màu đen,
anh khoác chiếc áo sơ mi lên người cô, cẩn thận cài hết các khuy, sau cùng mới
nói: “Em không thể dập lửa cho tôi ngay lập tức, thì đừng có thêm dầu vào lửa.”
Lôi Kình đi tìm thuốc lá, châm lửa rồi lặng lẽ ra ban công đứng hóng gió, đứng
ở ban công ngắm nhìn cảnh đêm mới có thể giảm bớt những dục vọng đã dồn nén quá
lâu của bản thân. Nại Nại len lén ra khỏi phòng, nhìn bóng dáng cô đơn của anh
dưới ánh đèn đêm mờ ảo, cô bỗng dưng muốn khóc. Anh vẫn luôn cô độc như vậy
sao? Nhất định anh đã quen với việc dù có điều gì cũng không nói với ai nên mới
khiến người khác có cảm giác anh rất lạnh nhạt.
Màn đêm mơ màng, ánh sao lấp lánh, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ thổi qua
cuốn đi những xao động của con tim.
Nại Nại đi chân trần qua, không một tiếng động tiến sát lại sau lưng vòng tay
qua ôm lấy eo anh, thì thầm nói: “Thực ra anh là một người đàn ông rất tốt.”
Người Lôi Kình bỗng cương cứng lại, anh rít một hơi thuốc thật dài, ánh lửa đỏ
bùng lên rồi vụt tắt trước mắt Nại Nại, đột nhiên anh mỉm cười, để lộ ra hàm
răng trắng: “Em đang chửi tôi đó hả?”
“Không. Em nói chân thành đấy.” Nại Nại nũng nịu nói.
“Ồ? Chân thành? Vậy lần tới tôi sẽ cho em thấy tôi có phải người đàn ông tốt
hay không.” Lôi Kình không buồn nói thêm với người phụ nữ ngốc nghếch này, chỉ
nhìn cô cười gian tà. Tiếp đấy anh ôm lấy cô, siết chặt đôi vai và nói: “Cài áo
kín vào, mình đi ra ngoài ăn.”
Bước chuyển ngoặt quá đột ngột khiến Nại Nại không kịp phản ứng. Lôi Kình thấy
cô không có phản ứng gì, chẳng để ý nhiều nữa, anh liền kéo vai cô đi ra ngoài.
Nại Nại bỗng cảm thấy hình như có việc gì đó chưa làm. Mãi cho tới khi đi ra
đến cửa cô mới sực nhớ ra. Cô khó khăn nắm chặt tay nắm cửa, không thể không
nói, nhưng lại không muốn nói, nên cô hận là không thể đâm đầu chết ngay tại
chỗ, như vậy thì không cần phải nói những lời tiếp theo nữa.
Cô cúi gằm mặt, ngại ngùng nói: “Kình, mình đi mua một th được không?”
Lôi Kình lại nghi hoặc nhìn nét mặt đau thương của cô: “Sao thế?”
“Thứ mà em cần dùng gấp.” Nại Nại ngượng ngập, mãi mới thốt ra vài chữ qua kẽ
răng.
Cần gấp? Lôi Kình nghĩ mãi mới ra, cũng cảm thấy mất tự nhiên, ho một tiếng:
“Em có đi được không?”
“Được, không sao đâu.” Vừa rồi cô đã lấy giấy vệ sinh giải quyết mối lo trước
mắt, tạm thời không phải lo lắng gì cả.
Lôi Kình lại ho một tiếng rồi nói: “Vậy đi thôi, đi mua đồ đã rồi đi ăn.”
Nại Nại nhẹ gật đầu, nhanh chóng chui qua cánh cửa đang mở, mặt lại đỏ lựng
lên.
Lôi Kình khóa cửa trong vô thức, lòng cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Phụ nữ đúng là lắm chuyện phiền phức! Mấy cô trước hình như không như thế thì
phải!
Đột nhiên nhớ lại nét mặt ngượng ngùng của Nại Nại, động tác khóa cửa bỗng chậm
lại, trên môi anh dần lộ ra nụ cười vui vẻ. Không biết hôm nay rốt cuộc làm sao
thế, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời khi dục vọng không được thỏa mãn, anh
lại có thể cười được. Lẽ nào anh bị bệnh rồi?
***
Đến đây Nại Nại tổng kết lại, qua ngày hôm nay, ít nhất cô phải giấu một bịch
trong nhà Lôi Công, đề phòng hậu họa.
Nại Nại rất ghét phải
dùng bữa một mình.
Lúc nhỏ, cô thường bắt cậu em họ cùng đi ăn cơm rưới xì dầu. Khi lớn lên thì là
các bạn cùng phòng bị ép cùng cô đi ăn món lẩu đường phố. Ai kháng chỉ, giết
không tha!
Sau này, cô ép Lữ Nghị đưa đi ăn đêm, hai người ngồi bên chiếc bàn ăn đồ ăn,
hương vị ngọt ngào hạnh phúc tỏa ra xung quanh họ.
Về sau, Lữ Nghị không còn cùng đi ăn với cô. Một mình cô nấu nướng trong căn
phòng trống trải, rồi lại một mình ăn cơm trong căn phòng trống trải đó, hết
ngày này qua ngày khác.
Cô vẫn theo thói quen chuẩn bị hai cái bát, tưởng tượng người đó đột nhiên sẽ
trở về ăn cùng.
Dần dần, cô cất đi một bộ bát đũa.
Rồi dần dần, đến cả bộ bát đũa của bản thân cô cũng cất đi…
***
Nại Nại cẩn thận dõi theo từng biểu hiện trên khuôn mặt của Lôi Kình. Cô cảm
thấy vô cùng có lỗi và ngại ngùng vì sự ghé thăm bất chợt, ngẫu hứng của người
bà con thân thích đó. Tuy rằng đây không phải là lỗi của cô, nhưng hậu quả gây
ra cho anh là vô cùng nghiêm trọng. Ngộ nhỡ nén nhịn đến hư chức năng, tâm lý
tổn thương, thì sẽ ảnh hưởng nặng nề đến việc nối dõi tông đường. Nhìn biểu cảm
lúc này của anh là biết, trong lòng anh đã muốn giết chết cô trăm lần vạn lần
rồi.
Lôi Kình cúi đầu uống trà, gọi từng món từng món một, ngẩng đầu nhìn Nại Nại,
anh nghĩ một lúc rồi gọi thêm: “Cho một ly nước lọc, thêm chút đường mật.”
Nại Nại ngây người một lúc rồi nhanh chóng xua tay. Có điều không kịp ngăn cản,
người phục vụ đã đem menu đi. Chưa đến vài phút sau, một ly nước đường mật nóng
hổi đã đặt ngay trước mặt Nại Nại.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Anh ho một tiếng rồi nói: “Uống đi.”
Nại Nại rất nghe lời, mím môi, cúi đầu, cầm ly nước lên uống một ngụm to, cười
tít cả mắt lại.
Thực ra, cô vẫn thích cảm giác được người khác chiều chuộng.
Đừng nói là