
g, đôi tay dùng lực quá mạnh đốt ngón tay xuyên thẳng vào trong da thịt mềm mại.
Có thể biết vào ngày mai trên làn da tuyết trắng của cô nhất định sẽ
xuất hiện vết thâm.
“Tôi không phải vì tiền mà là chỉ vì anh mới
vào khách sạn với Trương Vĩ Ngạn, quản lý Trần đem tài liệu giao cho gã, vì tôi muốn trộm những tư liệu kia mới mạo hiểm đi theo gã” Mật Nhi lệ
rơi đầy mặt. Không chịu nổi tra tấn như vậy, cô cố gắng giải thích.
“Như vậy, tài liệu đâu?”
“Tôi để phục vụ gửi về nhà tôi, đợi thêm mấy ngày, tài liệu sẽ tới tay tôi.” Mật Nhi ngẩng đầu nhìn anh, khẩn cầu với anh ít nhất nên tin cô dù chỉ
là một chút.
Cô vì anh mới nguyện ý mạo hiểm, tất cả đều vì anh,
cô thương yêu anh sâu như vậy! Chẳng qua, lời nói trước khi mẹ chết,
không ngừng vang vọng bên tai cô. . . . . .
“Nhớ, không nên tin
tưởng vào đàn ông, tuyệt đối không được tin tưởng vào đàn ông! Bọn họ
chỉ làm thương tâm các con mà thôi, khi lấy được thân thể xong, bọn họ
sẽ vứt bỏ bọn con đấy. Ngàn vạn lần không được yêu bọn họ, nếu không các con cũng sẽ ân hận cả đời như mẹ” ……..
Cô không nghe lời mẹ nói, dễ dàng yêu phải Lôi Đình rồi lại không chiếm được sự tín nhiệm của
anh. Tình yêu của cô, có lẽ chỉ có thể nhận lấy thống khổ và đau thương. Cô không nhịn được mà hai mắt nhắm lại toàn thân đau nhói.
“Đừng dùng lý do này để qua mặt tôi, tôi nghe đủ rồi.” Lôi Đình cười lạnh một tiếng, ngọn lửa trong mắt không dập tắt được. Anh cố đè nó xuống không
cho phép mình mềm lòng.
“Nói cho tôi biết, trong mắt anh, tôi
thật sự chỉ như vậy thôi phải không? Anh đối đãi tôi như thế vì cho rằng trong mắt tôi chỉ có tiền thôi sao? Thậm chí vì tiền mà không chừa thủ
đoạn, cho dù tổn thương một cô bé vô tội cũng không tiếc sao?” Đau tới
cực điểm, tâm ngược lại bình tĩnh, Mật Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt cũng
khô cạn, thậm chí ngay cả hơi sức giải thích cũng không có. Trong mắt
anh, cô không đáng để tin tưởng, tại sao cô còn mong anh tin tưởng?
“Chẳng lẽ không đúng? Ban đầu cô đồng ý hợp tác với tôi cũng vì tiền, thậm chí ngay cả đêm đầu kia, cô cũng nhận tiền của quản lý Trần mới nguyện ý
cùng tôi mua vui cả đêm.” Anh thô lỗ nói, chợt buông tay cô ra, giống
như da thịt của cô rất bẩn thỉu.
“Xin đừng ô nhục chuyện đêm ấy.” Mật Nhi lẳng lặng nói, ánh mắt ngược lại trở nên hết sức bình tĩnh.
Lôi Đình xoay người, nhìn chằm chằm mặt cô giống như muốn nhớ rõ cô. Sau
một hồi lâu, anh lấy ra tờ chi phiếu trong túi áo vét, nhẹ ký tên “Tôi
đã chịu đủ rồi, cô chưa từng trợ giúp tôi lần nào, thậm chí còn làm
thương tổn Đường Tâm.” Trong lòng anh biết rõ, nếu Đường Bá Vũ phát hiện Mật Nhi có liên quan đến chuyện Đường Tâm bị thương sẽ không tha cho
cô. Mà Trương Vĩ Ngạn bị thương, phía chính phủ sẽ truy cứu tới, Mật Nhi cũng thoát không khỏi liên quan, nếu cô tiếp tục ở lại đây, nhiều tai
họa hơn sẽ ập tới.
Lôi Đình cố gắng thuyết phục mình, đuổi cô rời đi nơi này để không phải nhìn thấy cô nữa mà không phải là muốn bảo vệ cô.
Anh ném chi phiếu trên người cô, mắt lạnh nhìn cô sững sờ cúi đầu, hờ hững nhìn tấm chi phiếu kia.
“Cô muốn tiền, không phải sao? Vậy thì cầm tiền cút đi xa đi, hợp tác của
chúng ta kết thúc, công việc của cô cũng kết thúc mang theo tấm chi
phiếu này lập tức rời đi!” Anh tiến lại gần mấy bước, uy hiếp nhìn cô
chằm chằm “Không được trở về nữa, có thể cút thì cút đi xa. Tôi sẽ giám
thị chỗ này, nếu cô còn dám trở lại hoặc có ý đồ đến gần Đường Tâm, tôi
thề sẽ khiến cô hối hận vì mình sinh ra ở cái thế giới này!” Anh nâng
cằm cô lên, thẳng tắp nhìn vào trong mắt cô.
Nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt cô thì toàn thân anh rung động, một lời nói xin lỗi cơ hồ
muốn bật thốt thành lời nhưng anh kịp ngăn được.
Anh chỉ cần đẩy cô ra xa. Tại sao ánh mắt của cô giống như bị anh dùng dao đâm vào trái tim chấm dứt tính mạng của cô vậy?
Mật Nhi chậm chạp hô hấp, thoát khỏi sự kìm chế của anh, cẩn thận từng li
từng tí nhặt tấm chi phiếu lên, sau đó mỉm cười ưu thương.
“Lôi
tiên sinh, tôi sẽ không trở lại quấy rầy anh.” Cô cầm chi phiếu, từ từ
ra khỏi phòng, câu nói sau cùng là một cam kết vĩnh viễn giống như trái
tim cô đã tan vỡ, cô mặc cho linh hồn lén khóc trong góc tối.
Cứ như vậy bị anh hiểu lầm cả đời đi! Cô đã quá mệt mỏi, không thể giải thích, là do cô lầm lạc trước, sao có thể trách anh?
Mẹ nói không sai, cô không nên yêu đàn ông, yêu chỉ khiến cô thống khổ cả đời.
Chẳng qua. . . . . . Tất cả đều đã muộn, vết thương trong lòng không cách nào khép lại, cô hoài nghi sẽ vẫn đau đớn như vậy đến nhịp thở cuối cùng.
Thân ảnh mảnh mai đi ra khỏi quán rượu, biến mất trong bóng tối nặng nề.
Ánh mắt Lôi Đình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô cho đến khi hoàn toàn
không thấy nữa mới thôi. Trong lòng có một loại đau đớn khó nói lên lời
làm anh khó nhịn được. Anh cắn răng, rốt cuộc không nhịn được mà lớn
tiếng gầm thét giống như con sói mất đi bạn đời.
Trở lại trong
phòng của Mật Nhi lần nữa, anh lấy tất cả rượu trong quán, từng ngụm
từng ngụm uống vào, muốn dùng rượu cồn để mê muội cảm xúc khó nhịn. Anh
liều chết muốn ch