Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thục Nữ Nghich Lửa

Thục Nữ Nghich Lửa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321795

Bình chọn: 7.5.00/10/179 lượt.

Hồng tìm tới cửa, Đường Tâm dứt khoát nói ra chỗ cô không hiểu, mà

Thẩm Hồng cũng nói rõ ràng.

“Đường Tâm, uống thuốc đi.” Phương Tình kiên nhẫn cầm bát thuốc, đứng ở cạnh giường khuyên cô con gái nhỏ uống thuốc.

“Mẹ ——” mặt của Đường Tâm nhăn thành một nắm, thân thể từ từ trượt xuống, ý đồ vùi mình vào trong chăn “Con không cần uống thuốc!” Dù thông minh

hơn người, cô cũng vẫn là một đứa trẻ hay ăn vạ.

“Không thương

lượng gì hết, ngoan ngoãn uống thuốc.” Đường Bá Vũ giống như thần giữ

cửa, nhìn thấy ý đồ kia, liền lôi con gái ngồi thẳng “Con không uống

thuốc, thì đừng hòng gặp được Lôi Đình.” Đường Bá Vũ uy hiếp nói.

Những lời này quả nhiên khiến Đường Tâm chui ra khỏi chăn bông, mặt lo lắng

oa oa kêu to “Không được a…! Con nhất định phải gặp chú Lôi mới được,

chuyện này quan hệ đến một người, à, không, là hạnh phúc cả đời của hai

người, ba đừng ngăn con làm chuyện tốt chứ!”

“Tiểu ác ma biết làm chuyện tốt? Đầu óc của con bị đụng hư sao?” Đỗ Phong Thần khiêng Lôi

Đình xụi lơ đi vào phòng bệnh, đem thân thể Lôi Đình nặng nề nhét vào

trên ghế sa lon. “Mệt chết tôi!” Anh há to miệng thở hổn hển.

“Oh my God, mùi gì vậy? Các chú phát hiện chú ấy ở đâu? Thùng nấu rượu

sao?” Đường Tâm cau mày, cô quan sát một lát, phát hiện Lôi Đình hôn mê

bất tỉnh như cũ. Cô phất tay ra hiệu quản gia “Quản gia, cho chú ấy một

ly giải rượu, chính là cái loại thuốc mà lần trước cháu say ông cho cháu uống ấy….”

Quản gia Mạc gật đầu một cái, nhanh chóng hướng đến phòng ăn trong phòng bệnh.

“Lần trước uống say? Con uống rượu say khi nào hả?” Đường Bá Vũ nguy hiểm nheo mắt lại.

Đường Tâm cũng nheo mắt, xem sắc mặt âm trầm của ba, lại nhìn mẹ, đột nhiên

ôm lấy đầu, lắc lắc, phát ra tiếng rên nửa chết nửa sống “A! Đừng hỏi

con, đầu con đau quá, con không nhớ gì hết.”

“Đường Tâm!” Phương

Tình vội vàng ôm lấy Đường Tâm, đau lòng trấn an con bé, trách cứ chồng

“Anh đừng ép con bé nữa, nó mới tỉnh lại mà.”

Đường Bá Vũ không

nói lời nào, nhìn thấy Đường Tâm lộ ra nụ cười chiến thắng trong ngực

Tình Nhi thì anh giận đến cắn răng nghiến lợi. Ở thương trường tung

hoành không có kẻ địch, thế mà dễ dàng thua dưới kế của cô con gái nhỏ

này!

Cửa phòng bệnh lần nữa bị mở ra, quản gia Mạc bưng một ly

chất lỏng đi vào, thẳng tắp đi đến trước mặt của Lôi Đình. Đầu tiên là

nắm lấy lỗ anh, chờ đối phương há mồm ra thì ông đem chất lỏng đổ vào.

Sau đó, ông lấy tốc độ nhanh nhất tránh ra xa.

Hiệu quả lập tức, vốn Lôi Đình hôn mê đột nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng

lên, cặp mắt trợn thật lớn, trong miệng phát ra tiếng gào thét đáng sợ,

đôi tay bóp thật chặt cổ giống như muốn ngăn thứ chất lỏng kia tiếp tục

chảy vào trong cơ thể. Anh gào thét tại chỗ, ôm lấy đầu đập mạnh, thống

khổ không chịu nổi.

“Rốt cuộc ba cho cậu ấy uống cái gì?” Đỗ Phong Thần âm thầm huýt sáo.

Quản gia Mạc cười khan “Con không biết thì tốt hơn.”

Mấy phút sau, Lôi Đình mới thở lại bình thường, anh ngồi thở trên ghế sa

lon, cặp mắt mặc dù đỏ bừng nhưng rõ ràng đã thanh tỉnh rất nhiều. Tầm

mắt của anh rơi vào trên người Đường Tâm, cẩn thận mà tìm hiểu, xác định con bé không bị gì, cặp mắt sắc bén lại hơi có vẻ mỏi mệt dời đi.

“Chị Mật Nhi đâu?” Đường Tâm hỏi, toàn thân Lôi Đình chợt cứng ngắc.

“Đi rồi.” Lôi Đình thô lỗ nói, nhắm chặt mắt. Anh không muốn nhắc đến cô

ấy, mấy ngày qua chìm đắm trong men rượu, vô luận anh thanh tĩnh hoặc là say không biết gì bóng dáng của cô luôn luôn xuất hiện trong đầu anh.

Anh không thể quên được cô!

“Đi đâu? Người cuối cùng tiếp xúc với chị ấy là chú, chú phải biết chị ấy đi đâu chứ?” Đường Tâm hỏi, gương mặt nóng nảy.

“Chú làm sao biết cô ta đi đâu? Cô ta cầm tiền liền đi, chẳng qua cô ta muốn tiền, có tiền rồi thì lập tức rời đi chứ sao.” Lôi Đình không nhịn được nguyền rủa, không muốn nói chuyện có liên quan đến Mật Nhi.

“Chị Mật Nhi không phải là người tham tiền, chú Lôi, bất kể lúc trước chú

hiểu lầm chị Mật Nhi thế nào nhưng hãy nghe cháu nói. Tất cả là cháu

nghe lén họ nói chuyện, họ không biết cháu trốn ở bên trong, cho nên

những chuyện này có độ tin cậy rất cao.” Đường Tâm hít sâu một hơi.

“Nếu như cháu chỉ muốn nói chuyện thay Lãnh Mật Nhi, vậy thì miễn đi.” Lôi Đình phất tay một cái, chán ghét nhắm mắt lại.

“Cháu có thể dùng tóc của ba cháu thề, cháu nói đều là thật, chú tin cháu một lần đi!” Đường Tâm chưa từ bỏ ý định nói. Tình huống khẩn cấp trước

mắt, cô bất kể sắc mặt của ba có bao nhiêu khó coi, vì hạnh phúc của chị Mật Nhi hoàn toàn dựa vào cô rồi! “Chị Mật Nhi vô tội, ban đầu chị ấy

cũng không biết gì, bị quản lý Trần bỏ thuốc, sau đó đưa đến trước mặt

chú. Đây là chuyện quản lý Trần nói với Trương Vĩ Ngạn.”

Thân thể Lôi Đình cứng ngắc, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn Đường

Tâm, trong mắt thoáng qua một vệt sáng. “Tiếp tục.”

“Chị ấy nhận

số tiền kia trong quán rượu, lấy chi phiếu bốn trăm vạn của chú là bởi

vì em gái chị ấy bị người phụ trách của ngân hàng ngầm bắt cóc, chị ấy

cần số tiền ấy để chuộc em gái mình.” Đường Tâm giải thích, cẩn thận

quan sát b