
không tiện nhúng tay. Chẳng qua là
hơi gật đầu, anh xoay người rời đi, chuẩn bị thông báo với Đường gia tin tức Đường Tâm bị thương nặng.
Mà Mật Nhi đứng tại chỗ run rẩy, hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nơi này không còn người khác quấy nhiễu, cô bị lưu lại cùng với người cô
yêu nhất đồng thời cũng là người cô sợ hãi nhất. Tức giận trong mắt của
anh giống như đang thề rằng sẽ cho cô một vết thương khó quên. . . . . . Lôi Đình không nói
một lời đem Mật Nhi mang về khách sạn, đêm đã khuya, trong khách sạn chỉ còn lại phục vụ trực đêm. Khi ánh mắt người phục vụ đang kinh ngạc thì
Lôi Đình thô lỗ đem cô kéo từ trên xe xuống, mặc cho cô chỉ mang một cái áo khoác che thân, chật vật sắp lăn xuống đất.
Giờ phút này Lôi Đình bị phẫn nộ gặm nuốt, hoàn toàn không có thương hương tiếc ngọc.
Trở lại phòng của Mật Nhi, anh trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, cầm quần áo
mà cô để sẵn, tiện tay vứt cho cô “Che kín lại.” Anh nhẹ nói, đưa tay
lấy một ly rượu, tầm mắt nhìn cô chằm chằm.
Hai tay Mật Nhi run
rẩy còn chưa khôi phục. Hai tay của cô run lên càng mạnh thiếu chút nữa
không thể mặc quần áo vào. Khi ánh mắt anh lợi hại quét qua, cô càng
thêm hốt hoảng, tốn thời gian rất lâu mới cài được nút áo sơ mi thứ
nhất.
Hai chân thon dài xỏ vào trong ống, vụng về mặc quần dài vào, sau đó tâm thần bất an nhìn Lôi Đình.
Cô được cứu rồi, không bị Trương Vĩ Ngạn lăng nhục, nhưng tâm tình của cô
không cảm nhận được nửa điểm nhẹ nhõm, bởi vì thái độ của anh, ánh mắt
của anh, luôn luôn chỉ trích. Khi anh nhìn cô soi mói, cô cảm thấy cô
không giống như người bị hại đáng thương mà giống như là tên đầu sỏ gây
nên.
“Lôi tiên sinh?” Cô chần chờ gọi. Khi bị anh lạnh lùng xa
lánh và sau bao tổn thương anh gây nên cô không còn có dũng khí gọi
thẳng tên anh.
Thân thể Lôi Đình chấn động một cái. Chẳng qua là
nghe giọng nói mềm mại của cô, anh liền không thể giữ vững lý trí, người phụ nữ này đến tột cùng có ma lực gì? Anh cưỡng bách mình chuyên tâm để chán ghét cô, phải nhớ cô là người vì muốn có tiền mà bất chấp tất cả.
“Cô muốn bắt cóc Đường Tâm.” Anh bĩu môi, trong mắt có tức giận.
Mật Nhi kinh hoảng ngẩng đầu lên, vội vàng lắc đầu, lúc trước bởi vì giãy
giụa mà tóc đen rối tung, vào thời khắc này che lấp khuôn mặt tái nhợt
và đôi vai mượt mà khiến cô cực kì đáng thương “Không! Trương Vĩ Ngạn
nói dối. Đường Tâm bị thương một phần do lỗi của tôi, tôi rất xin lỗi,
nhưng tôi chưa bao giờ muốn bắt cóc con bé.” Trong mắt cô có sự gấp gáp
lại còn có cả bất an.
Anh hiểu lầm cô sâu như vậy, sao có thể tin cô?
“Vậy sao? Vậy cô giải thích thế nào về chuyện cô xuất hiện ở trong gian
phòng kia, bị Trương Vĩ Ngạn đánh dữ dội, thiếu chút nữa ngay cả mạng
cũng không còn.” Lôi Đình yên lặng nhìn cô, đôi tay nắm thành quả đấm.
Anh khắc chế mình không chạm vào cô, không ôm cô. Anh không ngừng nhắc tỉnh mình, cô đang diễn trò, cô không phải là kẻ vô tội. Chẳng qua, cô nhìn
yếu ớt như vậy, giống như không chịu nổi sự kinh sợ lúc trước, tùy thời
có thể té xỉu. Trong lòng anh có cảm giác chua xót, quả thật muốn bỏ
xuống tất cả, ôm cô thật chặt. . . . . .
“Vì con bé không yên
lòng, cho nên theo dõi tôi, còn trốn trong xe thức ăn đi vào. Tôi thử
muốn đưa con bé ra nhưng nó không chịu.” Mật Nhi giải thích, vội vàng
muốn đem tất cả sự thật nói cho anh biết.
Nhưng lòng cô mơ hồ cảm nhận được tuyệt vọng, bởi vì trong mắt anh có quá nhiều tức giận và
hoài nghi. Lời nói của Trương Vĩ Ngạn cùng với chuyện Đường Tâm bị
thương nặng, anh làm sao có thể tin cô?
“Là cô dụ dỗ con bé?” Anh chậm chạp kết luận, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, không
buông tha bất kỳ biểu tình nhỏ nào. Nhìn thấy thân thể mềm mại của cô
bởi vì anh nói mà kinh hoảng thì anh muốn bổ nhào lên phía trước đỡ lấy
cô.
Bởi vì muốn kháng cự sự quan tâm trong lòng đối với cô nên
anh dùng ngôn ngữ bén nhọn nhất tổn thương cô, không tin cô lại vô tội
tốt đẹp như vậy. Anh không dám yêu cô.
“Không phải, là thật, Lôi
tiên sinh, xin anh tin tôi.” Mật Nhi thống khổ nói, chậm chạp lắc đầu,
tựa như mỗi một động tác cũng sẽ khiến vết thương lòng càng sâu, hai tay cô ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy lòng đang đau đớn kịch liệt.
“Vậy
cô cho tôi một lý do, tại sao cô muốn đi theo Trương Vĩ Ngạn vào khách
sạn? Không phải vì tiền chứ?” Anh chợt đứng dậy, hung ác tiến gần mấy
bước.
Mật Nhi không muốn nghe nhiều hơn nữa cô dùng đôi tay che
tai lại không ngừng lắc đầu. Cô không muốn nghe những lời nói kia, từng
câu từng chữ đều làm tổn thương cô lại là từ chính miệng anh nói ra. Cô
không làm mấy việc này thế nhưng anh lại không tin cô “Không, không,
không phải vậy, Lôi Đình, không phải như vậy!” Cô cầu khẩn, mắt đã ngập
nước.
Vậy mà anh tàn nhẫn không để ý đến nước mắt của cô, hai tay cứng rắn tiến tới gần khuôn mặt tái nhợt đẫm lệ, hơi thở nóng rực bức
ra những câu khiến cô đau đớn “Vì tiền, chuyện gì cô cũng làm ra được,
mà Đường Tâm đại biểu cho tiền bạc, cô biết con bé thích cô cho nên cô
có thể dễ dàng dẫn con bé vào đó, không phải sao?” Anh cắn răn