
ơn anh.
Anh có thể giúp tôi một việc không?”
Đem đặt túi xách trước mặt
anh, thân thể căng thẳng, đồng thời bất an liếc về phía phòng tắm. Nếu
Trương Vĩ Ngạn xuất hiện vào lúc này, tất cả sẽ như kiếm củi ba năm
thiêu một giờ.
“Tiểu thư cứ việc phân phó.” Phục vụ gật đầu liên tục, dĩ nhiên vui mừng được vì người đẹp phục vụ.
“Xin gửi túi đồ này ra ngoài, được không? Mặc dù trời đã muộn, nhưng làm
phiền anh xuống lầu, đem túi đồ này bỏ vào hòm thư, tôi hi vọng ngày mai người đưa thư sẽ xử lý cái túi này.” Mật Nhi phân phó, lại cầm một xấp
tiền mặt lớn khác kín đáo đưa cho phục vụ.
Phục vụ gật đầu một cái, đi xử lý chuyện Mật Nhi nhờ vả.
Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm, hai tay run rẩy mở rượu ngon mà phục vụ đưa tới, uống một ngụm lớn. Bởi vì uống nhanh nên cô lại sặc. Trong lúc nhất
thời hô hấp trở nên khó khăn, cô ho khan không ngừng
Khi cô cúi
người ho, ngoài ý muốn phát hiện tầng dưới của xe thức ăn có một giày da nho nhỏ, lơ đãng để bên ngoài tấm trải bàn màu trắng. Cô nhíu mày, lặng lẽ vén tấm trải bàn lên, kẻ núp ở bên trong khiến cô sợ tới mức sắp ngã nhào.
“Hi, chị Mật Nhi.” Đường Tâm lúng túng nói, không nghĩ lại nhanh chóng bị phát hiện.
“Đường Tâm, em ở đây làm gì?” Mật Nhi cực kì kinh hoảng
“Em thấy chị gặp nguy hiểm, cho nên không đợi được chú Lôi trở lại liền
quyết định tới đây, chủ quán nói cho em biết, người đàn ông kia sẽ dẫn
chị tới nơi này.” Đường Tâm chỉ chỉ kẻ không biết chuyện gì xảy ra ở
trong phòng tắm “Mà em cũng nói với bà ấy là nếu chú Lôi trở lại bảo chú ấy lập tức tới đây. Có em ở nơi này, động tác của bọn họ sẽ nhanh chóng hơn.” Đường Tâm cười khan mấy tiếng, leo ra khỏi xe thức ăn, cầm lấy
chân tôm hùm rồi gặm.
Mật Nhi vội vàng lắc đầu, đẩy Đường Tâm ra
phía cửa “Không được, em không thể ở chỗ này. Ngoan, nghe lời, lập tức
rời khỏi nơi này!”
Nơi này nguy hiểm như vậy, ngay cả cô cũng
chạy không nổi. Cô yêu Lôi Đình mãnh liệt mới khiến cô có dũng khí ở
lại. Đường Tâm là con gái duy nhất của tổng giám đốc, thân phận hết sức
đặc biệt. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng nói Đường Bá Vũ sẽ không
tha cho cô, ngay cả Lôi Đình cũng sẽ không tha thứ cho cô.
“Thật
đúng là một đôi, cái gì cũng không muốn em chơi.” Đường Tâm nhỏ giọng
oán trách, dùng bàn tay không cầm thức ăn kéo lấy váy trắng của Mật Nhi
“Phải đi thì cùng đi, em không phải tiểu quỷ nhát gan thấy nguy hiểm
liền chạy đi một mình. Chị không thể ở lại chỗ này, gã bên trong đang ca hát kia có ánh mắt giống như muốn đem chị nuốt vào bụng. Không thể
được, chị là của chú Lôi.”
“Chị không thể đi.” Mật Nhi khổ sở nói “Chị đã trộm tài liệu của gã, nếu gã ra ngoài không thấy chị, nhất định sẽ nghi ngờ. Chuyện tài liệu bị lấy cắp, lừa được càng lâu thì càng có
lợi đối với Lôi tiên sinh.”
“Nhưng không thể để cho chị hy sinh
mình mà bồi gã kia một đêm!” Đường Tâm gấp đến độ kêu thành tiếng, cô
không muốn cô gái đẹp như Mật Nhi lại bị gã xấu xa kia làm hại. “Lôi tiên sinh nhất định sẽ tới.” Cô miễn cưỡng mỉm cười, thật ra thì trong lòng không có bất cứ hi vọng nào.
Đường Tâm còn muốn cãi lại nhưng cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân từ cửa phòng tắm truyền đến.
“Mật Nhi, em đang ở đâu?” Trương Vĩ Ngạn lấy giọng nói mập mờ kêu lên, đi về phía phòng khách.
Không kịp đưa Đường Tâm đi, Mật Nhi vội vàng mở tủ quần áo bên cạnh phòng
khách đẩy thân thể nho nhỏ của Đường Tâm vào. Đường Tâm ngã vào trong
đống quần áo, cũng biết tình hình hết sức căng thẳng, vội vàng im lặng,
không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Trương Vĩ Ngạn đi tới
phòng khách vừa đúng lúc Mật Nhi ngồi trên ghế sa lon, đôi tay đặt trên
vạt váy. Gã bị sắc đẹp mê mù cặp mắt, căn bản không có chú ý tới hai tay của Mật Nhi đang phát run. Gã trời sinh xảo trá, lợi dụng chức vụ kiếm
không ít tiền. Trong lòng gã căn bản luôn xem thường gái làng chơi, càng không nghĩ tới Mật Nhi sẽ có lá gan trộm tài liệu quan trọng. Trong mắt gã, phụ nữ chỉ là động vật hạ đẳng.
“Không phải nói muốn cùng
tắm sao? Sao em không vô?” Gã mặc áo ngủ của khách sạn, xương sườn trên
nửa thân trần có thể thấy được cả lồng ngực, nhìn cực kì buồn cười.
“Em đang muốn đi vào thì phục vụ lại đưa đồ đến.” Mật Nhi mỉm cười, rót ly
rượu cho Trương Vĩ Ngạn, trong lòng không ngừng suy nghĩ nên tiếp tục
thế nào mới có thể trì hoãn thời gian “Uống chút rượu đi anh” Cô thấp
giọng nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn thẳng cửa ra vào.
“Rượu có thể uống sau. Bây giờ ngoan ngoãn để anh dạy em nào.” Trương Vĩ Ngạn cười tà, cầm cổ tay Mật Nhi ôm cô vào ngực, không kịp chờ đợi muốn hôn
lên môi cô.
Mật Nhi sợ tới mức xoay tay lại, rượu trong ly cũng vãi đầy mặt đất “Trương tiên sinh, chờ một chút, chờ em đi tắm. . . . . .”
“Không cần tắm, cô kéo dài thời gian quá rồi, tính nhẫn nại của tôi đã hết.”
Trương Vĩ Ngạn nheo mắt lại, đưa tay muốn bắt Mật Nhi. Khi cô lần nữa
tránh thoát thì vẻ mặt gã từ từ trở nên tức giận “Muốn đổi ý sao? Tao
tốn tiền để mày phục vụ đấy” Gã như hổ đói nhìn thấy dê con chợt lao về
phía Mật Nhi.
Mật Nhi hét chói tai chỉ kịp chạy mấy bước th