
chờ đợi tin tức truyền ra từ phòng giải phẫu.
Con gái Thương Trất Phong
chờ đến mệt mỏi, khẽ dụi mắt, Mạc quản gia cung kính đón lấy, thuận tiện đưa
tiểu thiếu gia Đường Chấn cũng đang kiên trì chờ đợi đứng lên, hướng đến phòng
nghỉ xa hoa của bệnh viện. Đường Chấn vốn muốn cự tuyệt, nhưng cũng hiểu được
tình hình trước mắt rất ngưng trọng, không phải trường hợp có thể ồn ào. Thông
minh như cậu, tuy rằng không tình nguyện, vẫn ngoan ngoãn đi ngủ.
Mãi cho đến đêm khuya,
đèn đỏ phòng giải phẫu mới tắt, cửa lớn lạnh lẽo được đẩy ra, mấy bác sĩ đi
tới, trên áo choàng màu lam nhạt hoặc nhiều hoặc ít đều có dính máu.
“Chị ấy có nặng lắm
không?” Đường Tâm nóng vội đứng lên hỏi trước.
“Người bệnh đã không còn
nguy hiểm, cô ấy ngã rất nghiêm trọng, có mấy chỗ bị gãy xương, cùng với xuất
huyết bên trong. Mặt khác, não cũng bị va đập, bị chấn động một chút nhưng trải
qua phẫu thuật đã không còn đáng ngại.” Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt khẩn trương
của mọi người, bất an dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói. “Nhưng cô ấy vốn
đang mang bầu, cũng bởi vì va chạm mà sảy thai, hiện tại thân thể rất suy yếu,
phải điều dưỡng một thời gian dài.”
Mật Nhi kinh hãi kêu lên
một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng căn bản không ngờ Ngạc Nhi lại mang
thai. Em gái nàng tuy rằng làm việc rất to gan, nhưng luôn căm thù đàn ông,
không cho bất luận kẻ nào tiếp cận, trừ khi diễn trò để dụ đàn ông ở bên ngoài,
Ngạc Nhi đối với phương diện quan hệ nam nữ lại chưa từng biết qua, chính là một
trang giấy trắng.
Nàng rốt cuộc nhịn không
được, giãy ra khỏi vòng tay của chồng, nhanh chóng vọt vào trong phòng phẫu
thuật.
Phòng bệnh âm u, tràn
ngập mùi máu. Ngọn đèn thực mỏng manh, chiếu rọi trên khuôn mặt Ngạc Nhi tái
nhợt.
Nàng yên tĩnh nằm trên
giường, không nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh. Quần áo nhiễm máu
được cởi bỏ, trên người nàng mặc một bộ quần áo sạch sẽ màu trắng.
Mà người đàn ông cao lớn
trầm mặc lại đứng bên cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng. Nét mặt nam tính
hoàn mỹ căng thẳng, trong ánh mắt đen có lo lắng rất sâu. Hắn vươn tay, vuốt ve
da thịt mềm mại tái nhợt của nàng.
Lúc thuốc mê phát tác,
nàng mới buông lỏng bàn tay nắm chặt tay hắn, nhưng hắn không muốn rời đi, chỉ
biết trơ mắt nhìn bác sĩ cứu chữa nàng, tận mắt nhìn thấy nàng đã bị thương tổn
đáng sợ như vậy.
Khi Mật Nhi xông tới, hắn
từ tốn ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nghênh đón ánh mắt Mật Nhi.
“Em ấy mang thai đứa nhỏ
của anh?” Mật Nhi run rẩy hỏi. Căn bản nàng không thể tưởng tượng, trong một
tháng vừa rồi, Ngạc Nhi đã trải qua những chuyện gì? Người Diêm gia thật đáng
sợ, đã sớm bị cừu hận bao phủ, chẳng lẽ thật sự táng tận lương tâm đến mức này?
Diêm Quá Đào dễ dàng nhận
ra mỹ nữ sắc mặt tái nhợt trước mắt này chính là trưởng nữ của Lãnh gia. Không
cần nhìn tư liệu từ sau khi nàng trưởng thành, tấm ảnh kia làm bạn với hắn hơn
hai mươi năm, đủ để hắn nhận ra Mật Nhi.
“Đúng vậy.” Hắn thừa
nhận. Lúc Mật Nhi đề cập đến đứa nhỏ đã mất đi, trong nháy mắt khuôn mặt hắn
trở nên khổ sở.
“Anh tại sao có thể làm
vậy?” Mật Nhi thống khổ lắc đầu. Nàng không dám nghĩ xa hơn, người đàn ông vô
tình lạnh như băng này, đến tột cùng là đã làm những chuyện gì với Ngạc Nhi?
Những người khác cũng
theo đi đến, vừa lúc nghe được lời thừa nhận của Diêm Quá Đào. Đường Tâm nhướng
mày, biết phán đoán lúc trước là đúng, hai người trong lúc đó chính xác không
chỉ…
Nhưng là, Lôi Đình đã
không thể bình tĩnh được nữa, hắn trừng mắt, tiến lên nắm lấy vạt áo Diêm Quá
Đào. Hai người đàn ông cao lớn mặt đối mặt, ánh mắt lợi hại nhìn nhau đằng đằng
sát khí. “Là mày bắt cóc, nhốt em ấy?” Thanh âm hắn lạnh lẽo hỏi.
“Đúng vậy.” Diêm Quá Đào
thừa nhận. Thình lình, một nắm đấm thật mạnh hướng hàm dưới hắn ra đòn nghiêm
trọng. Hắn rõ ràng có thể tránh đi, nhưng lại vẫn đứng đó nhận lấy. Một quyền
kia đánh ra rất nặng, làm đầu hắn choáng váng, miệng hắn sưng phù chảy ra máu
tươi.
“Đừng… Người bệnh cần
nghỉ ngơi, mọi người không thể tranh cãi ầm ĩ như vậy.” Bác sĩ đi vào, không
nghĩ tới lại thấy cảnh bạo lực. Ông bất lực nói, không có gan tiến lên khuyên
can. Đường Tâm phất phất tay, bảo ông đi ra ngoài. Bác sĩ vẻ mặt lo lắng chậm
rãi rời đi.
“Là mày làm cho em ấy
mang thai?” Lôi Đình lại hỏi, không đem lời khuyên của bất kỳ kẻ nào để vào
trong mắt.
“Đúng vậy.” Lại một đòn
nghiêm trọng, đánh cho hắn dường như sắp bất tỉnh. Nhưng hắn vẫn cắn răng, nhìn
thẳng ánh mắt như muốn giết người của Lôi Đình.
“Dừng tay! Anh Lôi Đình!
Không thể đánh hắn.” Đường Tâm nóng lòng cấp bách quát lên, vội vàng tiến lên
muốn ngăn cản.
Nàng muốn nói rõ mọi
chuyện, nói ra Diêm Quá Đào cùng Ngạc Nhi trong lúc đó kỳ thật không chỉ đơn
giản là hành vi trả thù. Nhưng chính mắt thấy Ngạc Nhi bị thương nặng, trong
lòng mọi người đều kích động vô cùng, đâu có ai nghe nàng nói rõ mọi chuyện?
“Tiểu ác ma, không nên
ngăn cản hắn.” Thương Trất Phong nhanh như gió chắn trước mặt Đường Tâm, thản
nhiên nói, ngữ khí thập phần tao nhã, n