
thấy em gái cả người toàn máu. Sắc mặt tái nhợt, nàng run rẩy tới gần
trong ngực chồng, dường như lại sắp ngất xỉu. Nàng cắn chặt môi, nước mắt không
ngừng chảy xuống.
“Đừng lo lắng, chúng ta
đã đến bệnh viện, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì.” Lôi Đình ôn nhu trấn an vợ, ôm
nàng đã mềm nhũn chân tay ra khỏi xe.
Mấy thầy thuốc cùng y tá
ba chân bốn cẳng, vội vàng đặt Ngạc Nhi lên giường bệnh. Diêm Quá Đào nhếch
môi, chuẩn bị đem nàng giao cho nhóm bác sĩ. Nhưng là đang trong cơn hôn mê bất
tỉnh, tay Ngạc Nhi vẫn gắt gao nắm ống tay áo hắn. Mọi người thử tách ra mấy
lần nhưng là không thể.
“Tôi phải cùng cô ấy vào
phòng giải phẫu.” Diêm Quá Đào nhìn Ngạc Nhi, không bao giờ muốn ép nàng buông
tay. Trong lòng hắn đau đớn, lại nhớ lúc nàng ngã xuống cầu thang. Nếu không
thể tận tai nghe, tận mắt thấy nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, hắn không thể an
tâm.
“Nhưng là…” Bác sĩ kinh
ngạc nói, muốn cự tuyệt.
“Đừng bắt tôi phải lặp
lại lần nữa, chuyện ông phải làm là cứu sống cô ấy.” Hắn chậm rãi nói, ánh mắt
lợi hại lạnh như băng quét qua bác sĩ, giọng nói tuy bình tĩnh, nhưng lại làm
cho người ta không rét mà run.
Phần lớn bác sĩ, y tá ở
đây đều không thể tưởng tượng được, nếu nữ nhân nằm trên giường bệnh này thật
sự chết đi, nam nhân này có thể làm ra chuyện gì.
“Để cho anh ta vào!”
Thanh âm thanh thúy truyền đến, Đường Tâm thở hổn hển đuổi tới. “Không cần
tranh cãi việc nhỏ này nữa, lập tức tiến hành cấp cứu.” Nàng tuyên bố, vừa lòng
thấy mọi người phụ giúp Ngạc Nhi hướng đến phòng giải phẫu.
Một người đàn ông cao lớn
tao nhã đi tới, trong ngực ôm một bé gái ba tuổi đáng yêu, đôi mắt to tròn hắc
bạch phân minh.
Bé gái thấy người trên
giường bệnh toàn thân là máu chính là Ngạc Nhi, cúi đầu kêu một tiếng, sợ hãi
vùi mặt vào trong ngực của cha.
“Mèo con, đừng sợ.”
Thương Trất Phong yêu thương xoa đầu con gái, tầm mắt nhìn khắp xung quanh, có
vài phần hoang mang.
Khi nhận ra người nằm
trên giường bệnh là Ngạc Nhi, sắc mặt hắn trở nên thập phần ngưng trọng.
“Ông sao lại ở chỗ này?”
Lôi Đình ôm vợ trong ngực, nhìn về phía người bạn tốt nhất của mình, cũng là
một trong những cán bộ cấp cao của tập đoàn Thái Vĩ.
“Con mèo nhỏ có chút cảm
mạo, tôi vội vàng mang nó tới để bác sĩ xem qua, đang chuẩn bị rời đi, chợt
thấy bác sĩ trong bệnh viện vội vàng họp lại, nói là tiểu ác ma truyền lệnh
khẩn cấp, yêu cầu chủ nhiệm các khoa đợi mệnh, tôi muốn biết chuyện gì xảy ra,
cho nên mới ở lại nhìn xem.” Thương Trất Phong nói, kinh ngạc phát hiện ở đây
có không ít người quen.
Mật Nhi toàn thân run
rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phòng giải phẫu. Nàng rất sợ em gái duy
nhất gặp bất hạnh, tuy rằng Lôi Đình đã cam đoan với nàng, Ngạc Nhi sẽ không có
việc gì, nhưng là tưởng tượng bản thân mình từ trên cầu thang cao như vậy ngã
xuống, nàng liền không nhịn được muốn khóc.
Lôi Đình đưa tay lau đi
nước mắt trên mặt vợ, gắt gao ôm nàng, nghĩ muốn an ủi nàng. “Đừng lo lắng, nơi
này có thiết bị cùng bác sỹ tốt nhất, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì.” Hắn lo
lắng nhìn sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm mại yếu ớt của Mật Nhi.
“Em là chị gái duy nhất
của Ngạc Nhi, sau khi em ấy tỉnh lại cần có em làm bạn, em phải phấn chấn lên.”
Nàng rưng rưng gật đầu,
cắn môi dưới để không bật ra tiếng khóc. Nàng từ nhỏ đã mảnh mai, nếu không có
Lôi Đình làm chỗ dựa thì nàng đã sớm ngã xuống ở thời điểm Ngạc Nhi mất tích
rồi.
Đường Tâm mang tới khăn
mặt ấm đưa cho Lôi Đình, để người đàn ông cao lớn thay vợ lau đi nước mắt trên
mặt. Nàng đứng một bên, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần ngưng trọng.
“Tiểu ác ma, chuyện này
em cũng có phần?” Thương Trất Phong nhướng mày, nhìn Đường Tâm đã trổ mã thành
một cô gái duyên dáng yêu kiều.
“Đừng nói khó nghe như
vậy. Là em phát hiện Ngạc Nhi bị nhốt tại Diêm gia, cũng là em thông báo cho
anh Lôi Đình biết.” Nàng nhìn Lôi Đình cùng Mật Nhi, vẻ mặt xin lỗi cúi đầu.
“Nhưng em thật sự không ngờ bà già chết tiết kia lại làm ra chuyện này.”
“Không phải em sai.
Chuyện phải đến sẽ đến. Sau khi ta biết Ngạc Nhi mất tích, trong lòng chị đã có
dự cảm không lành. Chị vốn nghĩ đến, chuyện đã qua hai mươi năm, Diêm gia sẽ
không trở lại Đài Loan.” Mật Nhi thì thào nói, nhớ tới chuyện trước kia. “Mặc
kệ em có ở đấy hay không, Diêm Vũ Nghiên đều có thể thương tổn Ngạc Nhi. Bà ấy
đối với phụ nữ Lãnh gia hận thấu xương.”
“Em vì sao chưa bao giờ
nói cho anh biết?” Lôi Đình nhíu mày, không hờn không giận phát hiện vợ mình nhiều
năm qua luôn một mình giữ bí mật này. Nếu Diêm gia đúng như lời Mật Nhi nói thì
từ trước tới nay không thể chưa từng bức ép hai chị em họ. Như vậy nàng làm sao
trải qua được những năm tháng đó, tự lực nuôi nấng Ngạc Nhi từ nhỏ đến lớn?
“Em không muốn làm anh lo
lắng, thậm chí liên lụy đến anh, khiến anh khó xử.” Nàng thở dài một hơi, tựa
vào trong ngực chồng.
“Còn có, từ sau khi em
vào làm ở quán bar, Diêm gia chưa từng quấy nhiễu cuộc sống của em và Ngạc Nhi,
em nghĩ là bọn họ đã hết hy vọng.” Nàng nhắm mắt.
Mọi người đều trầm mặc,
đều đang