
án hận cắn một miếng to đùi gà, dùng sức nhai nuốt.
“Bà già chết tiệt, tôi sẽ
không bỏ qua cho bà đâu!” Nàng hung ác nói, bởi vì cực kỳ phẫn nộ, cùng với đồ
ăn ngon, thể lực chậm rãi hồi phục. Ánh mắt của nàng không tự giác nhìn quanh
đại sảnh, muốn tìm thân ảnh cao lớn đã dần quen thuộc.
Đường Chấn nhìn theo ánh
mắt Ngạc Nhi, trên mặt đột nhiên hiện vẻ xảo trá. “Chị Ngạc Nhi, còn hơn im
lặng mà đi thì chị có nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt? Có thể oanh liệt rời đi,
còn có thể làm cho Diêm gia mất mặt, báo thù triệt để.” Cậu cười xấu xa, biểu
tình này cực kỳ giống Đường Bá Vũ.
“Em có mưu đồ quái quỷ
gì?” Đường Tâm nhướng mày hỏi. Tuy rằng cũng bạn tốt đi nướng đồ ăn ngon thực
hấp dẫn, nhưng là thay Ngạc Nhi báo thù, xem Diêm gia mất mặt chính là cơ hội
khó có được, nàng thật ra có thể nói lời xin lỗi với các bạn, lưu lại đây để
góp vui.
“Mọi người nghe em nói…”
Đường Chấn cười gian, bắt đầu nói kế hoạch trong đầu với ba người.
Diêm Quá Đào đi lên cầu
thang, bước nhanh hướng đến phòng Ngạc Nhi, lại phát hiện cửa phòng nàng bị
khóa. Hắn nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, túm lấy một người hầu ép
hỏi. Người hầu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lúc này mới ấp a ấp úng nói ra chân
tướng, nói cho hắn, Ngạc Nhi căn bản không bị nhốt trong phòng, mà bị khóa trong
nhà kho gỗ nhỏ cũ nát cất giữ công cụ làm vườn ở sâu trong đình viện.
“Phu nhân nói, cô ấy sẽ
quấy rầy khách đêm nay, cô ấy không có tư cách…” Người hầu chưa nói hết câu đã
bị Diêm Quá Đào vung tay ném đi, chật vật ngã xuống đất.
“Tôi nên sớm nghĩ đến…”
Hắn thấp giọng mắng, bước nhanh, hướng dưới lầu đi đến.
Đi xuống cầu thang bằng
đá cẩm thạch tao nhã, ánh mắt hắn cùng Diêm Vũ Nghiên tiếp xúc, nhìn ra ý cười
ác độc trong ánh mắt bà.
Ánh mắt kia làm cho hắn
phẫn nộ, cũng làm cho hắn sợ. Người phụ nữ ác độc như vậy lại chính là mẹ hắn!
Hắn căn bản không để ý
đến mọi người đang tiến đến chào hỏi, thô lỗ đẩy ra, trong lòng thầm nghĩ phải
nhanh chóng đi tới nhà kho trong đình viện. Hắn biết nơi đó có bao nhiêu tối
tăm, ẩm ướt bao nhiêu, Ngạc Nhi không có khả năng chịu đựng được.
Nhưng là các vị khách này
không buông tha hắn, vội vàng tiến đến bắt chuyện với hắn, làm cho hắn suýt nữa
mở miệng chửi rủa, trên khuôn mặt nam tính hoàn mỹ, sắc mặt càng lúc càng lạnh
băng khó coi.
Cùng lúc hắn bị bao vây,
Diêm Vũ Nghiên thủy chung mang theo mỉm cười xem xét. “Con trai yêu quý của ta,
con vội vàng chạy đi đâu vậy?” Nàng biết sự việc đã bại lộ, lại một chút cũng
không thèm để ý. Ở trong mắt nàng, Ngạc Nhi chỉ như con kiến bé nhỏ không đáng
kể, nàng trừng phạt Ngạc Nhi là đương nhiên.
“Im lặng cho tôi” hắn
phẫn nộ nói, lời còn chưa nói xong, đám người bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả ánh
mắt đều tập trung ở phía sau hắn, tập trung ở trên cầu thang bằng đá cẩm thạch.
Mà Diêm Vũ Nghiên sắc mặt đã trở nên hoàn toàn tái nhợt, ngay cả khuôn mặt xinh
đẹp tao nhã cũng trở nên méo mó.
Diêm Quá Đào xoay người
lại, lúc ánh mắt nhìn thấy thân ảnh yểu điệu đứng trên cầu thang, hắn cũng
giống như mọi người, tất cả đều ngừng thở, dường như quên mất phải hô hấp.
Ngạc Nhi đứng ở đó, mặc
một thân lễ phục màu xanh lá mạ, eo thắt một cái thắt lưng lụa mềm càng tôn
thêm dáng người yểu điệu, da thịt trắng như tuyết cùng làn váy màu xanh biếc
kết hợp với nhau lại càng nổi bật, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp được trang điểm
nhẹ nhàng làm nàng càng quyến rũ.
Tất cả phụ nữ ở đây đều
biến sắc, còn tất cả tầm mắt đàn ông không tự chủ được dán vào người nàng.
Nàng mang theo nụ cười
làm lay động lòng người, đón nhận ánh mắt mọi người. Sau đó bước xuống cầu
thang, mái tóc đen được chải đơn giản mà cao quý, mấy lọn tóc thả nhẹ ôm lấy
khuôn mặt xinh đẹp, tăng thêm khí chất yêu kiều của nàng. Trong thời gian đi
xuống cầu thang, nàng thủy chung nhìn Diêm Quá Đào, làm cho hắn độc hưởng nụ
cười của nàng.
Hắn vẫn biết là nàng xinh
đẹp, nhưng là không biết nàng có thể xinh đẹp đến mức này.
“Quá Đào, anh đã trở lại?
Xin tha lỗi cho em bây giờ mới xuất hiện.” Thanh âm giòn như chuông bạc mang
theo ý cười, gọi tên hắn – đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Nàng làm như
không cố ý để cho người khác biết bọn họ đang rất thân mật.
Ngạc Nhi cười ngọt ngào
với hắn, sau đó dừng lại ở bậc cầu thang cuối cùng, đưa tay cho hắn. Hai tay
mảnh khảnh mang bao tay cùng màu da, chính là muốn che đi vết thương trên tay.
Hắn đưa tay đỡ nàng, mà
nàng thuận thế ngã vào trong vòng tay hắn. Người bên ngoài nhìn bọn họ đều nghĩ
rằng hai người là một đôi tình nhân.
Diêm Quá Đào lúc này mới
phát hiện, trên người nàng mặc đúng là một bộ váy ngủ, chỉ có thêm áo khoác
ngoài. Chính là thắt lưng tơ lụa mềm mại trong suốt cùng khí chất của nàng làm
cho nàng giờ phút này như đang mặc lễ phục cao cấp đắt tiền nhất.
“Em dám mặc váy ngủ xuất
hiện trước mặt nhiều người như vậy?” Hắn khó tin nói, cúi đầu nhìn nàng, có thể
thấy nàng đang cúi xuống, bên môi nở nụ cười nhẹ, cái gáy mảnh khảnh, bộ ngực
sữa trắng hơi lộ, đều ở trong tầm mắt hắn.
“Là anh thay tôi chuẩn bị