
váy ngủ, tôi không có quần áo khác để mặc.” Vẻ mặt nàng vô tội, thanh âm nho
nhỏ trả lời hắn, bộ dáng xinh đẹp kia sẽ làm cho người khác nghĩ hai người đang
tâm sự.
Đây là chủ ý của Đường
Chấn, trước cho nàng đi vào làm cho Diêm Vũ Nghiên sợ hãi một chút, tốt xấu gì
cũng sẽ làm lộ ra bộ mặt thật ở bữa tiệc, hù chết bà già ra vẻ thanh cao kia.
Cho nên bọn họ quay về trên lầu, tìm đông tìm tây trong phòng, thật vất vả mới
giúp Ngạc Nhi ăn mặc ổn thỏa. Nói như thế nào nàng cũng đã ở nơi phong nguyệt
nhiều năm, hành động tự nhiên không nói chơi, giơ tay nhấc chân đều có khí chất
thục nữ danh giá.
Diêm Quá Đào cầm bàn tay
mảnh khảnh, trên mặt hắn xuất hiện một tia đau đớn. Hắn thoáng nhướng mày rậm,
nhìn nàng mang bao tay, rất muốn cởi bỏ đôi bao tay kia, nhìn xem rốt cuộc nàng
bị thương nặng nhẹ thế nào?
“Mấy ngày nay em có khỏe
không?” Mấy ngày không gặp, nàng dường như gầy đi một chút. Hắn nheo con ngươi
nhìn kỹ khuôn mặt nàng.
“Nhờ phúc, phu nhân rất
“nhiệt tình” chiêu đãi.” Ngạc Nhi châm chọc nói. Mắt thấy Diêm Vũ Nghiên đang
bước nhanh tới, nàng càng sát vào trong ngực hắn.
“Em bị thương sao? Có đau
không? Bị thương ở chỗ nào?” Hắn vội vàng hỏi, trong hai mắt cháy lên lo lắng
cùng phẫn nộ.
Hắn tìm kiếm trên da thịt
trắng tuyết của nàng, không thấy vết thương, nhưng lại lo lắng nàng bị thương ở
nơi hắn không nhìn thấy.
Ngạc Nhi có chút kinh
ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn ra hắn tình cảm vô cùng. Nàng có chút cảm động,
lại phải tự nhắc nhở mình, không thể dễ dàng dao động như vậy.
Hắn là kẻ thù của nàng
nhé, giữa bọn họ có rất nhiều hận thù ngăn cách, nàng rốt cuộc mong chờ cái gì?
“Chuyện đó không liên
quan đến anh, huống hồ anh bắt cóc tôi vì muốn trả thù, mẹ anh tra tấn tôi,
không phải là hợp ý của anh sao?” Nàng cắn đôi môi anh đào, quay đầu đi, không
thấy trong mắt hắn chợt lóe lên một tia đau đớn, hoàn toàn cự tuyệt sự quan tâm
của hắn.
Hết thảy mọi chuyện đều
sắp thành công, chờ nàng phá hủy bữa tiệc này, sau khi ra khỏi nơi đây, nàng
cùng Diêm gia liền không còn quan hệ. Có tập đoàn Thái Vĩ bảo hộ, nàng có thể
vĩnh viễn không gặp lại Diêm Quá Đào… Nghĩ đến đây, lòng nàng lại có chút đau
đớn.
Chính là, nàng không còn
thời gian để lựa chọn, Diêm Vũ Nghiên đã đến gần hai người. Mặc dù biết ánh mắt
mọi người đang nhìn, Diêm Vũ Nghiên sẽ không dám làm gì nàng, nhưng là nàng rõ
ràng nhận thấy hận ý đang cháy rực trong mắt đối phương, so với trước kia dữ
dội hơn hàng vạn lần. Khuôn mặt vốn tao nhã của Diêm Vũ Nghiên giờ đã méo mó,
biểu tình ác độc cực kỳ đáng sợ.
“Cô…. cô…” Diêm Vũ Nghiên
nói không nên lời, ngón tay run rẩy chỉ vào Ngạc Nhi. Nàng thật không ngờ tiểu
nha đầu này có thể chạy thoát, càng thật không ngờ, Ngạc Nhi dám can đảm xông
vào bữa tiệc!
Mà khiến cho nàng thống
hận đến đỏ bừng hai mắt, chính là nhìn thấy Diêm Quá Đào ôm Ngạc Nhi, ký ức hơn
hai mươi năm trước hiện lên rõ ràng. Nàng dường như trở lại lúc trước, ở trước
mặt nàng, nữ nhân họ Lãnh kia mê hoặc chồng nàng Quách Tại Trung, hai người
thân mật ôm nhau… Ngạc Nhi nhìn thẳng Diêm Vũ Nghiên, nghĩ đến mấy ngày qua bị
tra tấn khổ sở, quyết định phải trả lại cho đối phương một chút lợi tức. Nàng
cười ngọt ngào, dựa vào trong ngực Diêm Quá Đào, bộ dáng thập phần quyến rũ.
“Bác Diêm, người đừng tức
giận nha, cháu chỉ là xuống dưới muộn một chút. Dù sao thì Quá Đào cũng không
trách cháu! Người kích động như vậy là không mong cháu tới tham gia bữa tiệc
sao?” Nàng mỉm cười, tựa vào trong ngực Diêm Quá Đào, cảm nhận hơi thở nam tính
trên người hắn, tận lực diễn cho Diêm Vũ Nghiên xem. Nhìn nàng như vậy, Diêm Vũ
Nghiên tức giận đến toàn thân phát run, nụ cười của Nhan Nghiên càng sâu.
Diêm Vũ Nghiên chưa kịp
nói tiếp, một âm thanh ngọt ngào mềm mại từ bên cạnh truyền đến, Đường Tâm một
thân váy lam mềm mại thong thả tiến đến.
“Chị Ngạc Nhi, thì ra là
người ở trong này. Chúng em tìm chị hơn một tháng, tất cả mọi người đều sốt
ruột. Hóa ra là chị bị Diêm tổng tài mời đến làm khách nha!” Đường Tâm mỉm cười
tao nhã, cùng Ngạc Nhi trao đổi ánh mắt. Có tập đoàn Thái Vĩ làm chỗ dựa, cho
dù Diêm gia lớn mạnh đến đâu, cùng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Thật có lỗi, lúc trước
Quá Đào mang chị tới nơi này có chút vội vàng, sau lại không chịu cho chị trở
về, thậm chí không cho chị và mọi người liên lạc…” Ngạc Nhi vẻ mặt thẹn thùng
cúi đầu, trên thực tế là che dấu ý cười đùa giai trong mắt.
Thấy Diêm Vũ Nghiên sắc
mặt tái nhợt, trong lòng Ngạc Nhi có khoái cảm trả thù. Cảm giác báo thù quả
nhiên thật vui sướng!
Lời này vừa nói ra, tất
cả mọi người ở đây đều nghĩ đến Ngạc Nhi đang được Diêm Quá Đào sủng ái. Hơn
thế nữa còn đem nàng trốn ở chỗ này, đến hơn một tháng không cho nàng rời đi,
thậm chí không cho nàng cùng người ngoài liên lạc, có thể thấy được Diêm gia
cực kỳ coi trọng người này. Một số người vốn muốn câu con rùa vàng này đều
nghiến răng ngiến lợi, đau lòng vì mất đi một người đàn ông hoàng kim độc thân.
“Chỉ cần chị an toàn
không có việc gì là tốt rồi, em