
ời hầu lập tức cẩn thận
bưng tới một ly nữa làm nàng không khỏi cảm kích mỉm cười.
Hắn nhướng mày, nhìn nàng
lúc nãy còn liều chết cũng không chịu ăn cơm, giờ lại như cô gái nhỏ vui vẻ ăn
kem trái cây.
“Đúng rồi, anh muốn chơi
trò biến thái này đến bao giờ? Đem tôi nhốt tại nơi này, chuyện khác không nói
mà anh nên cho tôi liên lạc với người nhà bằng không chị gái tôi sẽ rất lo
lắng.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói, thỏa mãn buông thìa.
Nàng mất tích nhiều ngày
như vậy lại không có tin tức gì, chị gái nhất định lo lắng chết mất. Anh rể
nóng tính chắc đã nổi trận lôi đình, nói không chừng đã muốn xới tung thành phố
Đài Bắc. Nàng nhìn rừng cây um tùm bên ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ cười khổ. Ai có
thể ngờ được rằng nàng lại bị bắt cóc, còn bị đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc thế
này?
“Lãnh Mật Nhi?” Hắn chậm
rãi nói ra cái tên kia.
Hắn đối với Lãnh gia rõ
như lòng bàn tay. Thậm chí kế hoạch trả thù của hắn lúc trước chính là hướng
đến chị gái của Ngạc Nhi. Chính là Lãnh Mật Nhi sau khi kết hôn liền ru rú
trong nhà, rất ít khi lộ diện, ông chồng nóng tính cũng luôn ở bên cho nên hắn
mới lựa chọn Ngạc Nhi để xuống tay.
Hắn cũng không sợ hãi ông
anh kia. Chính là không biết vì cái gì lại lựa chọn Ngạc Nhi để xuống tay, đem
nàng giữ chặt bên người.
Ngạc Nhi nhún nhún vai.
“Người nhà tôi anh đều biết!” Trời ơi, hắn thật sự rất hận người nhà nàng. Nghe
khẩu khí của hắn, dường như đã tra xét tổ tông mười tám đời nhà nàng.
“Tôi sẽ không để cho cô
liên lạc với người nhà, cũng không để cô rời khỏi nơi này.” Diêm Quá Đào ánh
mắt tối sầm lại, thật sự dọa người.
“Cô phải ở tại đây, còn
có người muốn gặp cô.”
“Please! Thế này hơi quá
đáng. Cho dù là ân oán gia tộc, các người cũng không thể hèn hạ đến mức đem cả
nhà đến báo thù?” Vẻ mặt nàng kinh ngạc, sợ hắn lại từ đâu nhảy ra anh em trai,
anh em họ, tất cả đều la hét muốn tìm nàng tính sổ. Như vậy nàng tuyệt đối sẽ
bị chỉnh đến chết.
Dù sao chỉ một mình hắn
nàng còn có thể miễn cưỡng đối phó, như thế nào còn có thể đối mặt tất cả người
nhà họ Diêm?
Diêm Quá Đào không nói
gì, chỉ thong thả đứng dậy, đi qua bàn ăn thật dài đến bên cạnh nàng, dùng cặp
mắt đen sâu không thấy đáy từ trên cao nhìn xuống nàng, thấy nàng tâm hoảng ý
loạn.
Từ góc độ của hắn có thể
thấy được da thịt nàng lộ ra sau làn váy ngủ mỏng manh, xuân sắc như ẩn như
hiện, đủ để cho người ta điên cuồng. Váy ngủ màu lam càng tôn lên làn da trắng
như tuyết. Bởi vì vừa uống chút rượu hai má nàng hơi ửng đỏ. Bộ dáng nàng lúc
này làm cho hắn nghĩ muốn hôn nàng. Nếu không ngại bọn người hầu ở bốn phía sẽ
nhìn thấy, hắn xem chừng có thể ngay tại đây xé rách váy ngủ nửa kín nửa hở của
nàng, đem nàng áp đảo ở trên bàn ăn, mạnh mẽ mà yêu nàng. Dù sao hắn cũng đã
nhẫn nại quá lâu… “Nhìn cái gì?” Nàng bị hắn nhìn cảm thấy không được tự nhiên,
kiên trì hung ác hỏi han, trừng lớn hai mắt nhìn hắn, kìm nén cảm giác muốn lập
tức đem hai tay che lấy ngực. Trong mắt hắn là hai ngọn lửa đang rực cháy làm
cho nàng đứng ngồi không yên.
Hắn không có làm gì, chỉ
là chăm chú nhìn nàng chằm chằm, trầm mặc mà nhìn một lúc lâu.
Ngạc Nhi bị hắn nhìn,
ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Như là qua cả trăm năm, rốt cục hắn cũng
thu hồi tầm mắt. Một bên thấp giọng sai bảo người hầu, sau đó nhanh chóng xoay
người rời đi, thân ảnh cao lớn biến mất khỏi phòng ăn. Bộ dáng hắn khi rời đi
rất vội vàng, như là có yêu ma quỷ quái đang đuổi theo phía sau hắn.
Nàng thở ra một hơi nhẹ
nhõm, dựa vào trên ghế mềm mại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ không tin
được. Nàng đã nghe lời hắn, để hắn kéo đến phòng ăn cùng hắn ăn cơm, như thế
nào lại làm cho hắn mất hứng?
Vấn đề này không ngừng
luẩn quẩn trong đầu nàng. Nàng hoang mang nhíu mày, liếm liếm khóe môi lại cảm
thấy muốn ăn. Vì thế nàng cố lấy dũng khí, mặt dày mà lại hướng người hầu muốn
thêm một ly kem trái cây, vừa ăn vừa nghĩ.
Rốt cục người nào muốn
gặp nàng nữa đây
........
Vài ngày sau, nghi vấn
của Ngạc Nhi cuối cùng được giải đáp.
Khi Diêm Vũ Nghiên đến,
sắc trời rất âm u, khiến cho tòa nhà càng trở nên u ám.
Bà tư thế tao nhã, chậm
rãi đi vào trong phòng. Khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết được trang điểm nhẹ
nhàng. Bà tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng dáng vẻ càng ngày càng thêm cao quý.
Năm tháng không hề tổn hại đến dung mạo của bà. Chính là bà tuy rằng xinh đẹp,
nhưng thái độ lại lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng lại hiện vẻ độc ác, khóe
miệng luôn luôn chứa nụ cười lạnh.
“Lãnh Ngạc Nhi ở đâu?”
Diêm Vũ Nghiên vôi vàng hỏi, hai mắt có chút ánh sáng kỳ dị. Bà nắm chặt hai
tay mới có thể khắc chế được hưng phấn trong lòng.
Diêm Quá Đào đứng trước
cửa sổ xoay người lại, khóe miệng là nụ cười lạnh lùng châm chọc, mặt không chút
thay đổi nhìn người phụ nữ cao quý trước mặt. Đây chính là mẹ của hắn.
Quay lưng về phía ánh
sáng, hắn trông lại càng cao lớn dọa người.
“Gặp lại con trai duy
nhất xa cách đã nửa năm, bà như thế nào lại không có quan tâm tôi gần đây thế
nào, lại càng không có một lời hỏi thăm, vừa m