
ùng hắn.
Trên người nàng vẫn còn
mặc váy ngủ, vì đề phòng chuyện “ngoài ý muốn” phát sinh nên cứ thế trốn vào
trong chăn bông. Váy ngủ mỏng manh tuy không thể bảo hộ được nàng, nhưng là có
còn hơn không. Ít nhất sẽ không đem thân thể nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt
hắn.
Người ngoài cửa ánh mắt
đã trở nên lạnh lẽo, bỗng dưng cười lạnh thành tiếng. Người hầu đứng bên cạnh
nghe tiếng cười của hắn đều không khỏi sợ hãi.
“Lãnh Ngạc Nhi, đây là tự
cô tìm đến.” Hắn thanh âm trầm thấp nói.
“Đúng vậy, là tôi tự tìm
đến, là tôi có mắt không tròng bị anh biến thành con mồi, trở thành con thỏ để
cho tên sói hoang nhà anh trêu đùa.”
Nàng nằm trên giường,
lạnh nhạt nói, căn bản không đem tức giận của hắn để vào trong mắt. Người này
sao lại khó chơi như vậy, chính là không hiểu lời từ chối của nàng?
Bất quá lại nói lại, hắn
bá đạo như vậy, nếu có thể thật sự hiểu được lời từ chối hoặc là có nửa điểm
biết điều, còn có thể bắt cóc nàng tới đây sao?
Tâm tư còn đang hỗn độn,
trên cửa lại truyền đến âm thanh thật lớn, tiếng sau to hơn tiếng trước, khiến
cả căn phòng đều rung lên.
Ngạc Nhi giật mình nhảy
dựng lên, ngây ra như phỗng nhìn cánh cửa chằm chằm.
“Thiếu gia!” Bên ngoài
cửa, một người hầu kinh hoảng hô lên. Một tiếng lại một tiếng vang lên, cả phòng
đều rung lên, ngay cả cánh cửa vững chắc cũng lung lay sắp đổ.
“Tránh ra.” Diêm Quá Đào
ngữ khí vẫn thực bình thản.
Ngạc Nhi sợ tới mức nhảy
dựng lên, đôi mắt trừng lớn nhìn cánh cửa sắp bị phá hủy, mặt nàng trở nên
trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Nàng nhìn ra cửa sổ, lo lắng lại trỗi dậy,
không biết từ tầng bốn nhảy xuống sẽ có bao nhiêu nguy hiểm. Nàng kích động
chạy đến cạnh cửa sổ nhìn xuống mặt đất bên dưới, đoán chắc nếu ngã xuống sẽ
biến thành một đống thịt vụn.
Phía sau truyền đến một
tiếng động lớn, nàng sợ hãi vội vàng xoay người, vừa đúng lúc thấy cánh cửa lớn
đổ sập xuống, mà thân hình cao lớn kia chính là hắn đang cầm trên tay một cái
rìu sắc bén, biểu tình cùng bộ dáng thật sự hết sức dọa người.
“Tôi đã vào được, theo
tôi xuống dùng cơm.” Hắn thản nhiên nói, ung dung đem chiếc rìu sắc bén kia găm
lên cửa.
“Anh điên rồi!” Ngạc Nhi
trợn mắt há hốc mồm, không thể tin hắn lại kích động đến mức đem cánh cửa phá
đi. Nàng bất quá chỉ là không muốn cùng hắn ăn cơm, hắn lại vì cái gì mà kiên
trì như vậy?
Lúc hắn cầm lấy cổ tay
mảnh khảnh của nàng, nàng kinh hoảng mà phẫn nộ, không chút nghĩ ngợi cắn vào
cổ tay hắn, răng nanh cắn sâu vào da thịt hắn. Nàng chống cự, muốn hắn buông
tay.
Diêm Quá Đào hoàn toàn
không để ý, không đem đau đớn để vào trong mắt.
“Cho dù là thánh nhân
cũng sẽ bị cô bức điên.” Hắn dùng sức nắm bả vai nàng, không để cho nàng giãy
giụa, bế nàng lên.
“Khốn nạn! Bỏ tôi xuống!”
Hai tay nàng dùng sức đánh vào lồng ngực rộng lớn, hai chân lại cố gắng đạp
hắn.
Thình lình nghe thấy
tiếng vải bị xé rách, thân thể hắn cứng đờ. Mà nàng cũng thôi không giãy giụa,
sống lưng bất chợt lạnh toát.
Hắn không ngừng bước
chân, xuống lầu, hướng phòng ăn đi tới, thuận tay kéo lại chỗ áo nàng bị rách.
“Nếu cô còn tiếp tục giãy giụa, tôi sẽ tiếp tục xé áo cô, xem tôi sẽ lột sạch
cô đến mức nào. Nếu cô không ngại ở lõa thể để dùng cơm trước mặt mọi người,
như vậy tôi cũng sẽ không để ý mà nhìn cho đã mắt. Bất luận như thế nào, bữa
cơm này cô nhất định phải ăn.”
Ngạc Nhi nắm chặt tay,
biết hắn nói được thì sẽ làm được. Nếu nàng lại phản kháng, sẽ chỉ nhận được
kết cục nhục nhã.
“Anh…. anh là đồ biến
thái!” Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng, bởi vì bị hắn bế mà cảm thấy có chút
xấu hổ.
Hắn thô lỗ đặt nàng xuống
chiếc ghế mềm mại ở bàn ăn. Trước mắt nàng hơi tối, chớp mắt vài cái, thị lực
mới chậm rãi khôi phục. Nàng trộm nhìn xuống, phát hiện hắn ra tay thập phần
tàn nhẫn, dễ dàng xé bỏ quần áo của nàng. Hiện tại lưng nàng không có mảnh vải
che đậy ở trước mặt mọi người.
“Ăn cơm.” Hắn ra lệnh,
ngồi lại vị trí chủ trì ở đầu bàn ăn, dùng cách thức tiêu chuẩn mà cầm dao nĩa
dùng món cá Pecca. Nhưng là ở thời điểm này, tầm mắt vẫn nhìn thẳng nàng.
“Tôi không đói bụng.”
Nàng quay mặt đi, trực tiếp bỏ qua đồ ăn hấp dẫn. Hắn nói gì nàng liền nhất
định phải nghe sao? Nàng cũng không phải là người nghe lời như vậy!
“Nghĩ muốn tuyệt thực để
kháng nghị sao? Trò này đối với tôi cũng vô dụng. Không cần cố gắng chống đối
tôi, ngày nào tôi còn chưa hết hứng thú thì ngày đó cô không chết đói được.”
Hắn ung dung đem miếng cá Pecca chấm nước sốt đưa vào miệng, ánh mắt lợi hại
thủy chung dừng trên người nàng.
Ngạc Nhi hừ lạnh một
tiếng, vẫn không hề động đậy.
Thấy nàng vẫn không có ý
định ăn cơm, hắn nhếch môi cười lạnh. “Em muốn tự mình ăn, hay muốn tôi đến
giúp em?”
Nàng hít sâu một hơi,
quay đầu, trừng mắt nhìn hắn. Nhìn nàng thập phần phẫn nộ trừng to hai mắt, lại
càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Anh dám!” Nàng nâng cằm.
“Cô nói xem, tôi có dám
hay không?” Hắn thản nhiên nói, nhấc ly rượu trên bàn, chậm rãi thưởng thức.
Ngạc Nhi nhìn thấy động
tác của hắn, đột nhiên nhớ tới cái đêm