
lửa hừng hực bốc lên không trung, sắc lửa đỏ nhảy múa dưới bầu trời, tỏa ra ánh sáng vàng chói.
“Tướng quân.” Trong giây phút lặng im đưa tiễn hàng ngàn con người của vương tộc nước Sở, thì một lính liên lạc vội vàng xông đến bên cạnh Đinh Phi Tình, trầm giọng kêu một tiếng, nhanh chóng thì thầm vào tai Đinh Phi Tình.
Đinh Phi Tình chợt nhíu mày, còn chưa kịp nói câu nào, Thánh Thiên Vực đứng một bên vẫn ngẩng đầu nhìn mọi người trên lầu Lãm Tước, đột nhiên nói: “Để cho y vào đi.”
Đinh Phi Tình nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thánh Thiên Vực, trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu.
Lính liên lạc lập tức rời đi. Chỉ trong nháy mắt, xa xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa lộp cộp phóng đến, đi qua nơi nào binh mã nước Tần nơi ấy đều tự động tránh đường, không hề ngăn cản.
Thiết kỵ điên cuồng phi đến, nhanh như chớp, chỉ tung vó vài cái đã cách mọi người không xa. Người kia đương nhiên là Sở Hình Thiên, là Sở Hình Thiên mà Vân Khinh đã muốn thả đi.
Chỉ thấy Sở Hình Thiên với một hàng hơn mười người, phi ngựa lao đến, cả người phong trần, chật vật, nhưng vẫn không hề làm giảm bớt dù chỉ một chút sự uy nghiêm trời sinh lẫn vẻ tuấn tú của y.
“Vương nhi.” Từ trên cao, Hoa Dương thái hậu thấy Sở Hình Thiên, trên mặt hiện ra nét cười sáng lạn, cao giọng kêu lên.
“Bệ hạ…”
Trên lầu Lãm Tước, chúng vương tộc thấy vậy, không khỏi vui mừng lớn tiếng kêu vang.
Ngửa đầu nhìn mọi người trên lầu Lãm Tước, Sở Hình Thiên lạnh lùng gật đầu.
“Vương nhi, tốt lắm, Vương tộc Đại Sở ta quyết không thể chết trong tay người ngoài, có thể giết chết chúng ta, cũng chỉ có chính bản thân chúng ta mà thôi.” Tiếng nói sắc nhọn theo ngọn lửa truyền đến, vô cùng kiên cường.
Phóng ngựa không ngừng, Sở Hình Thiên bay người vọt lên không trung, phóng vào vùng biển lửa hừng hực ở bên trong Sở vương cung. Phía sau, đám người Thiết Báo vẫn bám sát cũng đồng loạt nhảy vào trong biển lửa.
Đinh Phi Tình vừa thấy vậy lập tức trợn to mắt, Sở Hình Thiên này…
Mà bên cạnh, Thánh Thiên Vực dường như đã sớm biết, vẫn thản nhiên ngẩng đầu nhìn, trên mặt là thần sắc nghiêm túc từ trước đến giờ chưa từng có.
Phóng ngựa xuyên qua màn lửa đỏ, Sở Hình Thiên chạy như bay đến dưới chân lầu Lãm Tước rồi lập tức vọt lên. Chiến giáp màu vàng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói lọi khiến cho người ta không dám nhìn gần.
Đứng ở trên lầu Lãm Tước, Sở Hình Thiên nhìn thoáng qua nét mặt vui mừng của Hoa Dương thái hậu, rồi quay đầu lại chỉ thẳng về hướng của Đinh Phi Tình quát: “Sở Hình Thiên ta đầu đội trời chân đạp đất, sinh ra là người của Sở quốc, chết là ma của Sở quốc, đời này nhất quyết không làm người của Tần quốc.” Giọng nói hào hùng, cứng rắn, vang vọng tận phía cuối chân trời, bao trùm cả không gian. Y có thể trốn, y có thể đi, nhưng y vẫn trở lại, chỉ vì cái đầu cao quý kia nhất quyết không cúi thấp, chỉ vì trong thiên hạ hay là trên lãnh thổ Tần, thì y, Sở Hình Thiên, Sở quốc vương, sống đã là một kỳ tài, thì chết cũng phải hy sinh oanh liệt, cuộc đời này tuyệt đối không làm người của nước Tần.
“Cuộc đời này nhất quyết không làm người của Tần quốc.” Tiếng hét ầm vang chấn động, toàn vương tộc nước Sở đồng thanh hét lớn lên, thanh âm chấn động khắp nơi, truyền đi thật xa.
Trong tiếng thét, đám người Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Hành và Vân Khinh đã đuổi tới Tuấn thành.
Lúc này, đập vào mắt chỉ có ngọn lửa lớn bốc cao thật cao, đập vào tai chỉ có giọng nói dõng dạc của mọi người trong màn lửa đỏ, chỉ có một sự kiêu hùng tuyệt đối không cúi đầu.
Lửa đỏ bốc thẳng lên tận trời, vây tất cả mọi người trong đài bạch ngọc lại. Mái tóc đen dài của Sở Hình Thiên bay lượn trong gió dữ, khí chất tỏa ra như một vị thần trong biển lửa, đôi mắt sắc bén của bậc quân lâm thiên hạ như nhìn thấu cả trời xanh, như coi rẻ cả thiên hạ, ngạo nghễ giữa đất trời.
Bên cạnh, Hoa Dương thái hậu nắm chặt tay con trai mình, sừng sững bất động. Phía sau, hàng ngàn người của vương cung nước Sở cũng hiên ngang đứng sừng sững, lửa đỏ ầm một tiếng rồi cuốn lên tận mây xanh, bao phủ hết tất cả.
Phượng hoàng về chốn niết bàn, trọn đời ở trong lửa đỏ.
Vân Khinh vừa vào tới trong thành thấy vậy, nhắm chặt hai mắt lại, bất động thật lâu, rồi xoay người xuống ngựa, hướng về phía Hoa Dương thái hậu quỳ gối thật mạnh, dập đầu bái lạy, nước mắt tuôn rơi. Xuống hoàng tuyền rồi, có ai hiểu cho cô, tuy là vì quốc gia, nhưng cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn bà bà phải chết.
Độc Cô Tuyệt bước tới bên Vân Khinh, không nói gì, khẽ cúi người vuốt ve sau đầu Vân Khinh, rồi ngẩng đầu nhìn biển lửa.
Ngọn lửa đỏ rực, thiêu đốt hết tất cả mọi thứ.
Những ân oán tình thù, những thủ đoạn mưu lược, chỉ một ngọn lửa đã tan thành mây khói.
Cuối chân trời, mây lững lờ trôi, nhàn tản vô ưu. Bầu trời trong xanh mượt mà như dải lụa. Đẹp đẽ, lạnh nhạt như mây, nhẹ nhàng như gió.
“Chúc mừng Bệ hạ chúng ta đã thống nhất lục quốc, xưng hùng thiên hạ.” Trong màn lửa hừng hực trước mắt, một tiếng thét cực kỳ hưng phấn phá tan không gian yên tĩnh, nhanh chóng truyền ra khắp bốn phương.
“Thống nhất lục qu