
mau, đi mau.” Thiết Báo dẫn theo Hoàng tuyền thiết vệ, liều mạng chém giết mở một con đường máu, lúc này quay về phía Sở Hình Thiên quát lớn.
“Bệ hạ, đi mau, bây giờ xông ra còn có một đường hy vọng.”
“Nhanh đi.” Vô số thanh âm vang lên ở bên tai Sở Hình Thiên, muốn toàn vẹn trở ra đã không còn khả năng nữa, lúc này chỉ có thể đi được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu mà thôi. Hiện tại vị trí của Vân Khinh còn ở khá xa, còn có thể phá vây mà xông ra, nếu như Vân Khinh kéo đến khép kín vòng vây thì bọn họ cho dù có lên trời cũng không còn đường thoát.
Đôi mắt đỏ ngầu như muốn phun máu, Sở Hình Thiên hít thật sâu một hơi rồi nhấc mình ngồi xuống tuấn mã, quay đầu thét lớn: “Cùng quả nhân xông ra ngoài.”
Chỉ cần một nhóm người có thể xông ra ngoài, chỉ cần y vẫn sống thì cho dù quốc đô có bị hạ, thì y vẫn phải sống chết cùng quốc đô của mình.
Mạnh mẽ, vang dội và nhanh như chớp, Sở Hình Thiên mang theo binh lính tinh nhuệ hướng về phía vòng vây còn chưa được khép kín lại ở phương hướng của Vân Khinh phóng đi.
Vạn thú lao đến, tiếng đàn và tiếng sáo hòa quyện vào nhau.
“Mau, bệ hạ, đi mau.” Nhìn thấy Vân Khinh đã chỉ huy vạn thú đến nơi và đang nhanh chóng chặn lại lỗ hổng duy nhất, Thiết Báo gấp rút lo lắng đến đỏ cả mắt.
Nhanh như sao xẹt, như một mũi tên rời khỏi dây cung sắc bén mà cuồng liệt.
Vân Khinh và Phi Lâm phóng hổ chạy đến, tiếng gầm rú của vạn thú giống như sóng biển đánh vào không trung, vang lên thật đinh tai nhức óc.
“Tinh tang.” Tiếng đàn khẽ xoay chuyển, đội quân vạn thú vốn đã sắp khép kín vòng vây, chặn đứng đường lui của Sở Hình Thiên, lập tức chậm bước lại, kéo dài thêm một chút. Mà chính tại thời điểm vạn thú vừa chậm lại cũng vừa vặn đủ thời gian cho Sở Hình Thiên vượt ra khỏi vòng vây lao ra ngoài, lao như bay về Tuấn thành.
Tiếng sáo thấy vậy liền gia tăng âm sắc, vạn thú lại lập tức ùa lên, chặn đội quân theo sát phía sau Sở Hình Thiên lại. Chớp mắt, nơi đó trở thành một vùng toàn tiếng người gào thét, tiếng sói tru, ngựa hí hỗn loạn. Quay đầu nhìn thoáng qua Vân Khinh ở bên cạnh, Phi Lâm trầm mặc hồi lâu rồi khẽ lắc đầu, phóng hổ đi trước, một lời nói thản nhiên theo gió bay tới bên tai Vân Khinh: “Y không phải loại người có thể sống theo kiểu cam chịu kéo dài chút hơi tàn của mình đâu.”
Ngồi trên người Bạch Hổ vương, Vân Khinh không nói gì, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua Sở Hình Thiên mà cô đã thả cho chạy thoát. Không ngờ, lúc này ở phía xa xa, Sở Hình Thiên vừa lao ra khỏi vòng vây cũng quay đầu lại nhìn cô, hai mắt đối nhau muôn trùng xa cách, xa cách cả về thời gian lẫn không gian.
Liếc mắt, chỉ một cái liếc mắt, nhưng vô số cảm xúc mạnh mẽ lại không ngừng biến đổi trong mắt Sở Hình Thiên. Liếc mắt, chỉ một cái liếc mắt, rồi Sở Hình Thiên lập tức quay đầu lại giơ roi lên quất ngựa chạy đi. Kiếp này vô duyên, lần này ra đi chắc chắn không hẹn ngày gặp lại.
Nhìn bóng dáng Sở Hình Thiên dần biến mất, Vân Khinh thoáng trầm ngâm rồi quay đầu lại. Với Sở Hình Thiên, tuy rằng là kẻ địch, nhưng cô vẫn không nỡ đuổi tận giết tuyệt, không biết vì Sở Hình Thiên y, hay bởi vì y là con trai của bà bà. Hiện nay, đại quân Sở đều bị bao vây tiêu diệt ở nơi này, Sở diệt vong là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu y có thể giữ lại được mạng sống, mang theo bà bà, trở về núi rừng, hoặc là làm một người dân bình thường thì cũng tốt. Thứ cô có thể làm, muốn làm, cũng chỉ như thế mà thôi. Trong ánh nắng vàng, hoàn toàn là cảnh chém giết đổ máu.
Trên trăm dặm bình nguyên này chỉ còn quân Tần độc chiếm, binh lực Sở – Tề bị đại diệt chỉ là việc sớm chiều.
Mà lúc này, Đinh Phi Tình và Thánh Thiên Vực chỉ huy ba mươi vạn đại quân từ Phong thành đánh thẳng đến Tuấn thành cũng đã bắt đầu tấn công vào kinh đô của Sở.
Không có binh để thủ thành, không có gì để ngăn cản, chỉ trong hai ngày Tuấn thành đã bị công phá. Gió xuân se lạnh, tuy là gió xuân nhưng bên trong lại mang theo hơi thở lạnh lẽo như giữa ngày đông buốt giá. Tuấn thành bị hạ, Đinh Phi Tình dẫn quân tiến vào vương thành cuối cùng của thất quốc, địa điểm cuối cùng được sáp nhập vào bản đồ của Tần quốc. Lúc này, người dân trong Tuấn thành hoảng loạn đến mức gà bay chó sủa.
Sở Vương cung, trong điện Hoàng Kim, Hoa Dương thái hậu đang ngồi trên đài cao, trên mình khoác hoa bào đẹp đẽ, tay cầm long trượng, cả người toát lên vẻ cứng rắn, kiên quyết.
Bên dưới, trong chính điện của Vương cung Đại Sở, người đứng đông đúc, chật ních, tất cả đều mặc trang phục trang trọng, không phải là thân vương thì cũng là quận vương, không phải công chúa thì cũng là quận chúa. Lúc này, người lớn vẫn giữ được sự trấn định, còn trẻ con thì đã bị khung cảnh uy nghiêm này dọa cho khóc thút thít.
“Thái hậu, chúng ta tuẫn tiết cùng quốc gia thì không sao, nhưng bọn trẻ còn quá nhỏ, chúng nó… chúng nó…”
Một ông lão lớn tuổi ngồi trên đại điện, hai mắt đỏ ửng cất tiếng nói.
“Đúng vậy, Thái hậu, bọn trẻ…”
Những người trong dòng họ Sở đứng bên cạnh người vừa mở miệng cầu xin, bắt gặp ánh mắt cực kỳ uy nghiêm của Hoa Dương thái hậu đều im bặt lại, nuốt tất