
cả mọi lời muốn nói lại.
Hoa Dương thái hậu nhìn những đứa trẻ vốn là huyết mạch của dòng họ Sở phía dưới, trong lòng cũng cực kỳ khổ sở. Năm đó vào ngày bọn họ lập mưu giết chết Độc Cô Hành, lời thề quyết tuyệt của Độc Cô Tuyệt vẫn luôn vang vọng bên tai bà, ‘huyết tẩy Tuấn thành, vương tộc Sở quốc một mạng cũng không tha’.
Một mạng cũng không tha, hôm nay Sở bại lại thêm bị Độc Cô Tuyệt giết, đã như vậy thì không bằng để chính bà ra tay, cho dù có chết cũng không thể làm mất uy phong của nước Sở, vương tộc Sở có chết cũng phải chết trong tay chính mình, cho dù kẻ khác có bản lĩnh tận trời cũng không thể.
“Ai muốn đem con cháu đi?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, Hoa Dương thái hậu nhìn lướt qua đám người đông nghẹt ở phía dưới.
“Thần…”
“Thần….”.
“Thái hậu, thần cũng muốn…”
Mọi người bên dưới vừa nghe Hoa Dương thái hậu lên tiếng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức liên tiếp lên tiếng, dường như chỉ sợ Hoa Dương thái hậu không nghe thấy, nhanh chóng đẩy con cháu mình ra.
Hoa Dương thái hậu lạnh lùng nhìn thoáng qua những đứa trẻ bị đẩy ra ở phía dưới, chậm rãi gật đầu, hai mắt lạnh lùng, tàn khốc đảo qua đám trẻ, gằn từng chữ từng chữ một: “Nhớ kỹ, kiếp sau, đừng đầu thai làm người trong vương tộc nữa.”
Dứt lời, ánh mắt sắc lên rồi nhắm lại. Đội thị vệ đứng trong đại điện nhìn thấy vậy, lập tức bước lên, những thanh kiếm lạnh lùng rút ra khỏi vỏ.
Máu đỏ văng ra khắp nơi, những thân thể mềm oặt đổ xuống.
“Thái hậu…”
“Con…” Những tiếng kêu hoảng hốt và bi thương liên tiếp vang lên trong điện Hoàng Kim, khắp điện toàn là tiếng thổn thức.
“Sở quốc vương tộc ta chỉ có thể chết trong tay mình, tuyệt đối không thể chết trong tay ngoại tộc.” Lời nói lạnh lẽo lại vang lên, Hoa Dương thái hậu với khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo che kín, lúc này trông hết sức dữ tợn.
Long trượng trong tay giộng thật mạnh trên mặt đất một cái, Hoa Dương thái hậu hừ một tiếng rồi đứng lên, quát lớn: “Còn có ai muốn ra ngoài không?”
Tiếng hét đầy uy nghiêm, ẩn chứa trong đó là sự sắc bén còn hơn cả đao kiếm. Khoảnh khắc, cả đại điện không một người nào dám lên tiếng, không một người nào dám có tư tưởng không an phận.
“Tốt, nếu không có ai thì lập tức cùng ai gia đi.” Lễ bào vung lên, Hoa Dương thái hậu dẫn đầu nhanh chóng bước ra ngoài điện. Gió xuân se lạnh như một cơn gió bấc.
Ngẩng cao đầu bước về phía trước, Hoa Dương thái hậu mang theo đám người của vương tộc nước Sở, nhanh chóng bước về tầng cao nhất trong Sở vương cung. Ven đường, vô số cung nhân cung kính hướng mặt về phía cung điện. Mùi cỏ cây, hoa đèn hòa lẫn cùng với mùi rượu và dầu hỏa, nhưng mùi hương nồng đậm nhất, tràn ngập khắp cả Sở Vương cung lại là mùi trầm hương.
Lầu Lãm Tước, là nơi cao nhất của Sở vương cung, là đình đài để cho Sở vương ngắm sao, ngày thường chỉ duy nhất một người là Sở vương độc hưởng, thế mà nay tất cả vương tộc nước Sở đều có thể nhìn thấy, cũng chỉ trong khoảnh khắc này.
Chiếc cầu thang uốn lượn lên phía trên, hơn một ngàn người thuộc vương tộc nước Sở đứng sừng sững trên lầu Lãm Tước, đưa mắt nhìn xuống, cảnh vật khắp bốn phương thu hết vào tầm mắt, toàn bộ khung cảnh của Sở vương cung, thậm chí còn có thể nhìn được toàn cảnh của Tuấn thành.
Mà lúc này, trên các nẻo đường lớn của Tuấn thành đã không còn cảnh tượng náo nhiệt, kẻ đến người đi đông đúc ồn ào nữa, mà chỉ còn quân đội sâm nghiêm tiến vào Tuấn thành. Binh sĩ đông nghịt tràn ngập ở từng ngõ nhỏ, mỗi tiệm trà trong Tuấn thành, bên ngoài vương cung, quân đội Tần đã bao vây toàn bộ vương cung nước Sở, từ từ tiến vào.
Sở quốc, đã thực sự diệt vong.
“Đốt lửa.” Tiếng thét lạnh lùng theo gió bay lên, thẳng hướng về phía chân trời.
Bộ lễ phục màu đỏ nhẹ nhàng bay trong gió xuân, trên mặt Hoa Dương thái hậu không hề có một chút cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt, mệnh lệnh không có một chút e ngại lẫn bi thương, chỉ có kiên quyết và ngạo nghễ.
Lửa đỏ từ bốn phương tám hướng trong Sở vương cung phóng vụt lên, nhanh chóng tràn tới mọi ngõ ngách. Ánh lửa bốc lên, ánh sáng rực rỡ, dưới ngọn gió xuân thiêu rọi mọi thứ. Bên trong Sở vương cung, những bông hoa lửa đỏ rực đua nhau nở rộ, đẹp đến loá mắt.
Đang chuẩn bị tiến vào vương cung, Đinh Phi Tình và Thánh Thiên Vực vừa thấy cảnh tượng này lập tức dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về phía đám người trên tòa lầu cao cao kia, cả một tòa lầu ngạo nghễ, như coi rẻ tất cả chúng sinh.
Lửa đỏ giống như hoa sen nơi phật đường, vây quanh bọn họ. Ngôi đài bạch ngọc trên cao, dưới ánh lửa chiếu rọi lại toát ra nét thần thánh, kiên quyết.
Mà đoàn người trên đài bạch ngọc kia, dưới ánh lửa lại càng nổi bật hơn, vô cùng trang nghiêm và cung kính.
Vẫn giữ nguyên nét mặt lãnh đạm, không chút biểu cảm, Thánh Thiên Vực chậm rãi ngước nhìn, hồi lâu sau hít thật sâu một hơi rồi nói: “Đáng kính, đáng phục.”
Đinh Phi Tình nghe vậy khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên sự kính nể, lập tức vung tay lên ngăn chặn binh mã đang chuẩn bị tiến vào bên trong Sở vương cung. Đội quân thiết kỵ lặng im, lặng lẽ đứng một bên.
Ngọn