
nh bỉ chúng ta đều là
kẻ cô đơn, nên mới cố ý làm vậy hả.” Giọng nói giễu cợt vang lên phía sau,
chính là Đinh Phi Tình.
Độc Cô Tuyệt mặc kệ Vân Khinh đang giãy dụa, thong thả ôm
Vân Khinh xoay người lại, nhìn Đinh Phi Tình đang ngồi tựa lên ghế vẻ mặt giễu
cợt ở sau lưng, hắn nhướng mày thách thức: “Sao, không phục hả, tự mình tìm
đi.” Vừa nói vừa nhìn lướt Thánh Thiên Vực đang ngồi cạnh Đinh Phi Tình.
Hiếm khi Độc Cô Tuyệt lại nói đùa như thế, có thể thấy tâm
trạng hắn lúc này thực sự rất vui vẻ thoải mái.
Đinh Phi Tình nhếch mắt đầy vẻ trêu chọc, mân mê ly rượu
trong tay cười cười nói: “Tìm thì tìm, chỉ sợ đến lúc đó có người không dám kêu
hai tiếng tỷ phu thôi.”
Độc Cô Tuyệt lập tức tỏ vẻ ngạo mạn vô cùng nói với Đinh Phi
Tình: “Vậy phải xem y có xứng không đã.”
“Ta tin ta rất xứng với nàng. Tiểu Tuyệt, đến đây nào, kêu một
tiếng tỷ phu trước coi.” Xoay xoay cây quạt trong tay, Thánh Thiên Vực cười không
chút đứng đắn nhìn Độc Cô Tuyệt bảo.
“Cút.”
“Giỏi lắm Thánh Thiên Vực, ngài (ngươi) định đùa giỡn ta đấy
à.”
Đinh Phi Tình và Độc Cô Tuyệt đồng loạt gào thét.
Thánh Thiên Vực không màng đến Độc Cô Tuyệt, chỉ mỉm cười
nhìn Đinh Phi Tình, có tia sáng chợt lóe qua khuôn mặt, y tiến đến trước mặt
Đinh Phi Tình nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu (*), nàng chạy không
thoát đâu, chẳng qua ta chỉ muốn nghe hắn gọi một tiếng trước thôi.”
* Trích trong bài Quan Thư 1 (Khổng Tử). Có nghĩa là “Cô gái
nết na xinh đẹp, thật xứng đôi với chàng trai hiền đức”.
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Quan Thư 1
Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
U nhàn thục nữ thế này
Xứng cùng quân tử sánh vầy lứa duyên.
Thánh Thiên Vực nói trắng ra lời to gan như thế không chút
kiêng dè hay ngại ngùng. Dù Đinh Phi Tình có độc miệng, chua ngoa, hào phóng đến
đâu, cũng không nén được đỏ bừng hai má.
Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt ôm lấy thấy cảnh này, khẽ nở nụ cười.
Tỷ tỷ bôn ba nhiều năm như vậy vì cô, đã chậm trễ hạnh phúc đời mình, có điều
Thánh Thiên Vực này chắc chắn là người tốt nhất. Một nhân vật kỳ tài thế này nếu
thật lòng yêu thương tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ nhất định sẽ vô cùng, vô cùng hạnh phúc.
Hơn nữa nếu tỷ tỷ thật không thích y thì sao cứ nhắm mãi vào
Thánh Thiên Vực chứ, bởi vậy cũng không cần nói nhiều nữa, chỉ cần nhìn bằng
thái độ vui vẻ và lạc quan, nữ tử giang hồ, không cần màng đến tiểu tiết.
Trong khoảng khắc đỏ ửng hai má, Đinh Phi Tình lập tức hít
sâu một hơi trấn áp hơi nóng trên má, ngước mặt nhìn thẳng Thánh Thiên Vực nói:
“Cũng chưa chắc đâu, nam tử tốt đầy rẫy thiên hạ, ngài hả …”, dứt lời cô đảo mắt
nhìn Thánh Thiên Vực từ trên xuống dưới, chỉ cười không nói.
“Hở, có người hoàn hảo hơn ta sao?” Thánh Thiên Vực cũng
không kích động, cười cười gian tà, đánh rắn tùy gậy.
Phi Lâm và Mộ Ải ngồi bên kia, vốn đang uống rượu, nghe
Thánh Thiên Vực nói vậy, hai người lập tức ho một tiếng đứng dậy.
“Phi Tình à, nàng thấy ta thế nào, vừa có tiền, vừa có quyền,
lại có địa vị không kém y đâu.” Mộ Ải phất ống tay áo, bưng chén rượu đi đến
bên Đinh Phi Tình, dứt khoát đẩy Thánh Thiên Vực ra.
“Ta cũng không tệ, chẳng hề kém ai.” Phi Lâm cười hớ hớ cũng
bưng chén rượu đi tới, hai người một trái một phải đặt Đinh Phi Tình vào vị trí
trung tâm, xô Thánh Thiên Vực sang một bên.
Đinh Phi Tình sảng khoái cười to nói: “Ta cũng nghĩ thế.” Vừa
nói vừa khẽ chạm chén với Mộ Ải và Phi Lâm ba người cùng nhau uống rượu.
“Thiếu gia tới luôn đi, cướp người lại.” Giọng Cung Tam vang
lên áp đảo.
“Thiếu gia, lên đi.” Cung Lục cũng không tha.
“Thiếu gia, vịt vào nồi đừng để bay mất.” Cung Tứ còn chưa dứt
lời, tiếng cười ầm ĩ đã vang lên xung quanh.
Khuôn mặt Đinh Phi Tình tỏa sát khí bừng bừng, thế này…
Trong đám người này ai chẳng phải là cao thủ, dù có thấp giọng đến đâu cũng có
thể nghe rất rõ ràng.
Đinh Phi Tình nghe Cung Tứ so cô với con vịt, không khỏi tức
vỡ mật, vỗ một tiếng, quay đầu tức giận mắng Thánh Thiên Vực: “Tên khốn kiếp
nhà ngươi, ngươi nói rõ cho ta, um…”, cô còn chưa dứt lời đã bị một đôi môi nuốt
trọn tất cả âm thanh.
Trước mắt mình, là một gương mặt tươi cười cực kỳ tà ác kề
sát, sức nóng trên môi như thiêu như đốt, đun cho máu toàn thân sôi trào, Đinh
Phi Tình nháy mắt đỏ bừng mặt.
Ôm chặt lấy Đinh Phi Tình, Thánh Thiên Vực phi thân phóng ra
xa, nhoáng người vài cái đã ở phía xa xa, trong gió thoảng tới vài tiếng.
“Văn không được, chỉ đành dùng võ.”
“Đồ khốn, ngươi buông ra cho ta.”
“Ha ha.” Đám người Phi Lâm, Mộ Ải, Độc Cô Hành, Thượng Quan
Lăng Thiên, Tuyết Cơ, Sở Vân đồng loạt cười ầm ầm, tiếng cười truyền đi rất xa.
“Bùm”, trên bầu trời những luồng sáng đầy màu sắc lan tỏa ngập
tràn, pháo hoa nổ tung sa dần xuống, như ngàn vạn ngôi sao băng.
Quay đầu nhìn nhau, sau lưng ánh sao lung linh chiếu rọi
khuôn mặt Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, một vẻ đẹp yêu nghiệt tuyệt đỉnh thiên hạ,
một thanh thoát không vướng bụi trần. Hai người nhìn nhau cười, Độc Cô Tuyệt
cúi đầu, vô cùng thâm tình hôn lên đôi môi mềm mại, mười ngón đan nhau t