Snack's 1967
Thú Phi

Thú Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326700

Bình chọn: 9.00/10/670 lượt.

ào thét, tiếng đao kiếm bao trùm mọi khoảng không. Mặt đất chỉ toàn một màu đỏ ối.

Quân Sở hai mặt chống địch, nhanh chóng chuyển thành thế bại. Phóng ngựa lên trên cao, đứng nhìn xuống chiến trường hiển hách, Độc Cô Tuyệt một người một ngựa đứng trên đỉnh núi, gió xuân khẽ thổi tung mái tóc đen dưới vương miện, khôi giáp màu đỏ tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh dương xuân. Đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sự cuồng vọng, hưng phấn và máu lạnh. Khí phách toát ra uy hiếp cả tám phương. Roi sắc vung ra, bao trùm trời đất bao la, kỵ binh lao tới, để xem ai chìm ai nổi.

Mười vạn thiết kỵ dẫn đầu, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, khôi giáp đen bóng càng làm hiện rõ sự uy nghiêm và sát khí ngập trời. Ở xa xa, Mặc Vũ dẫn ba mươi vạn binh mã từ bắc tới nam chia ra làm ba đường đánh tới cánh trái. Mặc Chi và Mặc Lâm dẫn hai mươi vạn binh mã tấn công về phía bên phải. Vân Khinh suất lĩnh vạn thú vây bọc từ phía sau. Dần dần thành trận thế vây khốn cả bốn phía.

Mà trong trận thế vây khốn này, Sở quân bị dồn ép từ ba phương hướng bức lại chỉ biết ương ngạnh mà chém giết, chống trả nhưng vẫn không ngừng bị cường quân của Đại Tần tiếp tục ép lại vây kín vào bên trong.

Binh mã dồn ép từ bốn phương như thế, Sở Hình Thiên có chạy đằng trời. Trên mặt chợt lóe lên một nụ cười máu lạnh, Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn quân kỳ ở trung tâm của Sở Vương đang bị vây kín, lá cờ lớn màu xám dưới ánh mặt trời thật bắt mắt, mặc cho sóng gió điên cuồng như vậy vẫn đứng sừng sững. Lá cờ lớn đang bay phất phới trên không trung đặt giữa đại quân kia chính là biểu tượng tượng trưng cho Sở Hình Thiên.

“Sở Hình Thiên, ngươi cũng có ngày hôm nay.” Độc Cô Hành phóng ngựa lên bên cạnh Độc Cô Tuyệt, hai mắt lạnh lùng nhìn trận thế vây kín trước mắt, hừ lạnh một tiếng. Trên mặt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên một ánh nhìn lạnh lẽo, ném sợi roi ngựa đi, duỗi tay sang bên. Mặc Ly vẫn theo sát bên hắn, lập tức đưa ra một cây cung lớn đen nhánh.

Giương cung nhắm vào ngọn cờ lớn đang ở giữa đội quân của Sở Hình Thiên, khóe miệng Độc Cô Tuyệt nở ra một nụ cười tàn khốc không ai bì nổi. Cánh cung cong lên như trăng non, một mũi tên phóng ra như sao băng, tiếng kêu vun vút xé gió, như sao băng lướt qua bầu trời, phóng vút tới ngọn cờ ở giữa đội quân của Sở Hình Thiên.

Mũi tên đen tung mình, tốc độ như ánh chớp.

Mũi tên đã bay gần tới lá cờ giữa đội quân Sở, thì bất ngờ một mũi tên dài màu vàng phóng vụt lên nhắm ngay vào mũi tên màu đen của Độc Cô Tuyệt lao tới với khí thế kinh người.

Một đen, một vàng, va chạm nhau giữa không trung rực rỡ ánh dương, nảy ra những bông hoa lửa chói mắt. Hai mũi tên đối kháng giữa không trung, một lúc lâu sau khí lực kiệt quệ mới đồng thời rơi xuống đám người bên dưới.

“Được lắm.” Một tiếng quát lạnh vang lên, trong mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe sự khen ngợi.

Tiếp tục rút trong túi ra hai mũi tên cùng đặt trên trường cung, Độc Cô Tuyệt thét: “Hãy tiếp một tên này của Quả nhân.” Giọng nói vang vọng giữa không trung, mũi tên lao đi như gió, mạnh mẽ như sấm chớp.

Chỉ thấy hai tên đồng thời bắn ra nhưng lại một trước một sau, đuôi nối đầu cùng phóng vút đi, nhìn vào không phân biệt được là hai mũi, mà chỉ thấy một đường màu đen xẹt qua không trung.

Một đường màu vàng cũng bay lên không trung, đón đầu hai mũi tên kia và cũng là hai mũi tên, bay song song, đồng loạt nhắm vào mũi tên sắc nhọn màu đen của Độc Cô Tuyệt, ánh vàng sáng lạn ở giữa không trung dường như khiến người ta hoa mắt.

“Keng.” Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, dưới ánh mặt trời, ba mũi tên lao vào nhau.

Một đen hai vàng, đối đầu nhau giữa không trung, nhìn giống như một cọng lông chim phượng hoàng, màu đen là gốc của chiếc lông, màu vàng là những sợi lông.

Hai tên đối đầu với một tên, mũi tên màu đen đi đầu của Độc Cô Tuyệt bị bắn bay ra ngoài, nhưng ngay sau đó mũi còn lại phía sau đột nhiên tăng tốc lao về phía trước như một thanh trường kiếm màu đen. Keng! Trực tiếp đối đầu với hai mũi tên màu vàng.

Ánh sáng lướt qua, mũi tên màu vàng như bị xẻ làm đôi vỡ vụn, văng tung tóe ra phía sau.

Chỉ thấy một vệt màu đen phóng vút qua như sao băng. Không đợi mọi người kịp nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngọn cờ lớn vẫn đứng sừng sững không gục ngã ở giữa vạn quân Sở, biểu tượng tượng trưng cho Sở Hình Thiên kia, bị một vệt sáng màu đen phóng tới xuyên thấu rách nát, gãy rời, bay bay trong gió rơi xuống.

“Bệ hạ.”

“Aaa.” Binh lính Sở quân ương ngạnh liều mạng đánh nhau đến chết sống, lập tức đại loạn.

Khóe mắt Độc Cô Tuyệt chợt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, ném cây cung lớn ra, tay phải vung lên, chỉ thẳng về hướng Sở Hình Thiên đang đứng.

“Giết!” Mười vạn binh mã vẫn đứng yên ở những gò cao phía dưới, lập tức thét to một tiếng, binh khí tuốt ra khỏi vỏ, thiết kỵ tung bay, hướng tới binh lính Sở quân đang bị vây khốn mà vẫn cố sức liều chết xông ra ngoài kia.

Phía Nam có Độc Cô Tuyệt, phía bắc có Mặc Vũ, phía tây có Mặc Chi và Mặc Lâm, phía đông có Vân Khinh, bốn bề đều bị vây kín, dần dần khép chặt lại.

Ngựa hí, người thét gào, trời đất toàn là một màu đỏ.

“Bệ hạ đi