
u sau khi lấy lời khai, một nữ cảnh sát đã
đưa Nhâm Nhiễm đến đây, nói một cách ngắn gọn những nội dung cô cần phải chú ý,
một tiếng đồng hồ sau, đem đến bữa tối gồm hai chiếc màn thầu, một bát cháo và
mấy miếng dưa muối, thực ra cô cũng không muốn ăn, nhưng vì cả ngày chưa ăn
miếng nào ra hồn nên chẳng mấy chốc đã đánh sạch sành sanh.
Hàng lang bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng bước
chân và tiếng nói chuyện vọng vào, qua đó cô có thể phán đoán, có cảnh sát đang
giao ban, có cảnh sát đang đi lại tuần tra. Màn đêm dần dần buông xuống, cuối
cùng chỉ còn lại tiếng xe hơi chạy trên đường vọng từ xa lại.
Lúc đầu cô chỉ ngồi thẫn thờ ngay thành giường, liên
tục đập muỗi, mấy tiếng sau, cuối cùng cũng không chịu được sự mệt mỏi, cuối
cùng vẫn nằm xuống.
Mồ hôi ướt sũng lưng chiếc áo phông mà cô đang mặc,
dưới chân là cảm giác nóng và dính nhem nhép, chỉ cần cô hơi cựa mình đã chạm
vào tường.
Đầu tiên cô nhớ lại rằng mình đang dịch một bài viết,
theo thói quen từ trước đến nay của cô, luôn là sau khi đọc hết bản gốc mới bắt
đầu dịch, ngày đần tiên nghỉ ở khách sạn, cô còn dịch được gần 2.000 chữ mới
lên giường đi ngủ nhưng nằm trong gian phòng chật hẹp muỗi bay vù vù này, cô
phát hiện la rằng mình rất khó tĩnh tâm để cân nhắc câu chữ.
Không biết vì lý do gì mà từ nhỏ cô đã rất hay bị muỗi
đốt, vì thế mỗi lần đến mùa hè đều hết sức đề phòng, trong nhà cửa sổ lưới đóng
kín, màn mắc rất cao, đi ra ngoài nhất thiết phải bôi kem chống muỗi. Nhưng
trong gian phòng chật hẹp này, muỗi bay vo ve, không chỗ nào là không có, không
tài nào tránh nổi.
Lúc đập chết con muỗi đầu tiên, cô còn hậm hực, chần
chừ vì không có giấy ăn, không biết xử lý vết máu trên tay như thế nào, sau khi
cẩn thận gạt đi, tay vẫn có cảm giác dinh dính bẩn bẩn. Nằm đến nửa đêm, sau
khi đập chết không biết bao nhiêu con muỗi, cô đã không ngần ngại quệt tay qua
loa lên mép chiếu cũ kỹ trải trên giường cho xong chuyện.
Chiếc chiếu này nhìn màu rất tối, không biết màu ban
đầu của nó là gì, không biết đã có bao nhiêu người từng ngủ ở đây, giống như cô
bây giờ, thấm mồ hôi xuống đó, rồi lại quệt xác muỗi xuống mép chiếu. Lần trước
bị muỗi tấn công như thế này, là năm cô 18 tuổi, cô bỏ nhà đi, nghỉ chân trong
một nhà nghỉ tồi tàn chẳng khác gì ở nông thôn giữa thành phố Thẩm Quyến, hương
muỗi được coi là vật dụng tiêu chuẩn được giao cho mỗi phòng, cô còn tìm nhân
viên phục vụ để xin thêm một suất nữa, châm hương và cắm ở hai bên giường, khói
xanh bay lên nghi ngút, thấy hơi sặc, nhưng dù sao về cơ bản vẫn có thể đảm bảo
cho giấc ngủ được diễn ra yên lành.
Hiện tại cô không cho rằng xin cảnh sát hương muỗi là
một hành động sáng suốt, đành phải phó thác số phận cho ông trời mặc cho đàn
muỗi thi nhau tấn công, thỉnh thoảng lại đập chết một con để tự an ủi mình.
Nhâm Nhiễm không tài nào ngủ được, dưới ánh đèn lờ mờ
cô nhìn lên bức tường với màu sắc tối tăm, lốm đốm và đã bị bong ra nhiều mảng,
có thể nhìn thấy một số nét chữ và hình ảnh được khắc bằng móng tay.
Do bị ảnh hưởng từ bà Phương Phi - người mẹ quá cố của
cô nên Nhâm Nhiễm rất thích đọc, những lúc thực sự không có việc gì để làm,
ngay cả các trang quảng cáo theo chuyên mục trên báo cô cũng đọc hết. Hiện tại
cô chỉ có thể ghé sát vào tường một cách vô vị và ngó nghiêng xem bên trên viết
những gì, nhưng những vết tích này sắp xếp rất lộn xộn, cho dù có mở căng mắt
ra để đọc cũng không đọc được câu mang ý nghĩa hoàn chỉnh, cô đành phải bỏ
cuộc.
Cô mơ màng ngủ gật, thỉnh thoảng lại bị muỗi đốt và
tỉnh giấc. Ánh đèn leo lét của chiếc bóng đèn tròn ngoài hành lang hắt qua cửa
sắt lọt vào bên trong, chùm sáng tạo nên một dãy hàng rào trùm lên chiếc giường
cô đang ngủ, trần nhà trên đầu ẩn mình trong bóng tối, phòng ngột ngạt đến mức
cô có cảm giác tức ngực, khó thở. Muỗi vẫn liên tục vo ve bên tai, tuy nhiên
cơn buồn ngủ đã giải cứu cho cô, cuối cùng cô đã ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng lại
lấy tay che chỗ vừa bị muỗi đốt, đồng thời lại chìm trong một giấc mơ bất an.
Trong lúc mơ màng, cô ngồi trên một bãi đá ngầm bằng
phẳng trên vách đá nằm cheo leo bên bờ biển, ánh nắng chỉ chiếu vào được một
nửa, sự chênh lệch về nhiệt độ giữa vùng tối và vùng sáng rất rõ rệt. Nước biển
đánh vào bãi đá ngầm, phát ra những âm thanh ầm ầm, giống như tiếng sấm, rất ồn
ào và đáng sợ. Cô men theo vách đá nhìn xuống, nước biển phía dưới trong vắt
màu ngọc bích, ánh nắng chiếu xuống, có thể nhìn thấy dưới mặt nước mấy mét là
những chú cá với sắc màu rực rỡ đang bơi lội tung tăng, trên bãi đá ngầm có mấy
rạn san hô màu xanh tím, nhìn rõ các sinh vật phù du với đủ mọi hình dạng quái
dị.
Cô vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa có một
người đàn ông đang bơi, kiểu bơi tự do rất chuẩn, động tác quạt tay rất khỏe và
dẻo, làn da dưới ánh nắng rất bóng, dường như khiến mắt cô thấy nhức.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã bơi ra khỏi tầm nhìn của
cô. Cô hoảng hốt muốn gọi cái tên đó, nhưng không thể nào phát ra tiếng.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn, đã đứng giữa một ngôi làng