
ng thể, anh trả lời cô ấy một
cách đàng hoàng. Tần Tang nói, vậy thì anh không thể gặp được em, bởi vì em không cần anh.”
Giọng nói của Sở Hạo Nhiên càng ngày
càng nhỏ dần, nhỏ dần, phối hợp với tiếng nhạc du dương trong quán cà
phê, quả thật làm cho người ta tan nát cõi lòng.
“Khi đó anh….. không hiểu. Cho nên anh
cũng không có đi tìm em nữa. Sau đó, những năm gần đây anh vẫn lặp lại
cuộc sống như vậy. Cho đến tháng trước, anh thoát khỏi tai nạn xe cộ.”
Ánh mắt Sở Hạo Nhiên nhìn cô như tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó đột nhiên nhìn thấy được ánh sáng chân lý, tim của Tiểu Ly run lên.
“Nếu con người không trải qua một lần
sinh tử như vậy, thì không thể nào biết được cảm giác trong nháy mắt
kia. Giống như là, tất cả những tiếc nuối tốt đẹp trước kia đều dâng lên trong lòng, từng việc, từng sự kiện hết sức rõ nét. Sau khi anh tỉnh
lại, vẫn còn cảm thấy rối loạn, cho đến ngày đó gặp được em trong thang
máy, anh mới biết được những ngày gần đây anh luôn trầm tư suy nghĩ về
cái gì.” Sở Hạo Nhiên hơi kích động, siết chặt tay của Tiểu Ly ở trên
bàn: “Tiểu Ly, điều tiếc nuối tốt đẹp của anh chính là em.”
An Tiểu Ly lặng lẽ rút tay mình ra nhưng anh ta siết quá chặt, cô lại không thể không biết ý tứ mà trở mặt, đành phải tiếp tục im lặng.
“Tiểu Ly, anh đã sai rồi, chúng ta có
thể bắt đầu lại một lần nữa được không?” Mắt Sở Hạo Nhiên long lanh ẩn
chứa nước mắt, tình cảm nồng nàn, chân thành hỏi cô.
. . . . . .
Buổi sáng hôm nay nhức đầu, còn có tiểu cầm thú đáng yêu của chúng ta nữa.
Tần Tống mở mắt ra thấy cả trần nhà xoay tròn 360 độ, đầu của anh đau như bị nứt ra, rên rỉ một tiếng, ôm đầu
vùi vào trong chăn, cuộn tròn xoay qua lộn lại như một người nổi điên ở
trên giường.
“Có bệnh à. Rời giường đi.”
Cách cái chăn, bị đá mạnh một cước trên mông. Tần Tống ngừng lại nghe giọng nói quen thuộc, trong lòng anh cuồn cuộn nổi sóng.
Lý Vi Nhiên thấy hồi lâu vẫn không có
động tĩnh, lại đạp thêm một cước thật nặng. Lần này, Tần Tống nhảy lên
mạnh mẽ, đầu tóc rối bù đứng trên cao, giương quả đấm trên giường: “Mẹ
kiếp, đừng có chọc em.”
“Mẹ anh là dì hai của em. Mẹ kiếp, leo
xuống cho anh. Em muốn làm phản hả?” Lý Vi Nhiên không thể nào chịu được cái kiểu lớn lối của Tần Tống, nắm cái chăn của Tần Tống đang giẫm, kéo một cái thật mạnh, làm cho anh ta ngả chỏng vó.
Tần Tống lăn từ trên giường xuống,
ôm lấy thắt lưng Lý Vi Nhiên, cùng ngã xuống với nhau. Lý Vi Nhiên ngã
mạnh trên mặt thảm, nhưng ngay sau đó nhấc chân áp chế trên người Tần
Tống, xoay người một cái, nện quả đấm từ trên xuống, nhắm ngay gương mặt đẹp đẽ của anh ta.
Sáng sớm hai anh em vận động vô cùng náo nhiệt.
Có lẽ đánh nhau được nửa tiếng, Tần Tống say rượu, thể lực chống đỡ hết nổi, rốt cuộc thở hổn hển hô to đầu hàng.
Lý Vi Nhiên lăn từ trên người anh ta xuống, thở hổn hển bò lên ghế sô pha, bộ ngực phập phồng dữ dội.
“Tôi đết đỡ được. Mẹ nó, anh ra tay nặng quá đó! Đau quá đi” Tần Tống che khóe miệng, kêu thảm thiết liên tục.
Lý Vi Nhiên liếc anh, hừ lạnh một tiếng: “Cái này gọi là dạy dỗ, từ giờ về sau phải nhớ, đừng có mẹ nó không
biết lớn nhỏ. Bình thường anh không so đo với em, nhưng nếu em còn tiếp
tục hỗn nữa, anh sẽ trừng phạt em.”
Tần Tống ngồi dưới đất, co một chân lại, đầu ngửa ra giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, trong phòng im ắng, chỉ
còn tiếng hít thở của hai anh em.
“Anh Năm.” Tần Tống bỗng nhiên mở miệng. Lý Vi Nhiên rầu rĩ đáp một tiếng.
“Anh thích Tang Tang nhiều không?”
“Thích đến nỗi muốn cưới cô ấy về nhà, chăm sóc cả đời.”
“………. Nếu như,…”
“……….. không có nếu như.” Lý Vi Nhiên
cắt lời Tần Tống một cách dứt khoát: “A Tống, bất kể lúc trước em và
Tang Tang xảy ra chuyện gì, thì hiện tại cô ấy đã là bạn gái anh.”
Lý Vi Nhiên nửa nằm trên ghế sô pha, nhìn trần nhà nói kiên định.
Tần Tống ngửa đầu trên giường im hơi lặng tiếng.
“Là em thích cô ấy trước……..” Thật lâu
sau, Tần Tống mới nhỏ giọng lẩm bẩm. Tiếng nói luôn luôn trong trẻo,
không biết vì say rượu hay vì nguyên nhân gì, mà giọng nói lại có chút
đê mê: “Anh Năm, coi như em, cầu xin anh có được không?”
“Đây không phải là chuyện có thể van xin. Nếu có thể, anh cũng van xin em đừng làm khó anh nữa.”
“Anh cút đi.”
Lý Vi Nhiên nghe được hai chữ run rẩy
cương quyết của đứa em trai mình, mà tan nát cõi lòng. Anh thầm thở dài
một tiếng, chỉnh đốn lại trang phục mở cửa đi ra ngoài. Trước lúc đóng
cửa, anh ngừng lại một chút: “Anh đã kêu thức ăn bên ngoài lập tức sẽ có người mang đến. Tiền anh để trên tủ giày trước cửa. Dì dọn dẹp nhà cửa
đã đến rồi, ngoài việc muốn treo quần áo lên, những thứ khác trong vali
đã sắp xếp xong hết rồi. Tập báo cáo của em, anh sẽ giúp em mang đến cho anh cả, tiến trình kế tiếp để anh theo, em nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi.”
Anh đóng cửa đi ra ngoài, trong phòng ngủ thật yên tĩnh phía sau, lại có tiếng đồ đạc ầm ĩ cả lên.
Mặt Lý Vi Nhiên lạnh lùng, nắm tay không ý thức siết chặt lại.
Tiểu Lục, thật xin lỗi. Nhưng Tang Tang, không có ở trong phạm vi anh có thể khoan nhượng cho em.
. .