
n còn vang ở bên tai, nếu như bị anh phát hiện, cô nhất định sẽ
rất thảm đó? Nhưng mà, gia đình Sở Hạo Thiên cũng có quyền thế, nói
không chừng, cô có thể thoát khỏi Núi Băng đó………….. thoát khỏi, ặc, tốt
thôi……….. hết rối rắm. An Tiểu Ly nhướng mày, dáng vẻ thanh tú, mắt nhìn Sở Hạo Nhiên, nụ cười của anh ta càng tỏ ra chắc chắn.
Cuối cùng hai người hẹn ở quán cà phê ở
trước bệnh viện, Sở Hạo Nhiên quay về bệnh viện thay quần áo, An Tiểu Ly chỉ nói sơ sơ là muốn đưa đồ cho người thân đang nằm viện, lát nữa sẽ
gặp lại ở quán cà phê.
. . . . . .
Tiểu Ly vừa bước vào phòng bệnh lại thấy có khách đang ở đó. Lương Phi Phàm ngồi trước giường của Trần Ngộ Bạch, hai người to nhỏ thảo luận cái gì đó. Cố Yên đang ngồi trên ghế sô pha
chán ngán lật tạp chí.
“Tiểu Ly, có mang món gì ngon không?” Cố Yến cười đứng dậy, vây tíu tít xung quanh Tiểu Ly đang cầm hộp giữ nhiệt trong tay.
Núi Băng đang nằm trên giường ngoắt
ngoắt ngón tay, An Tiểu Ly tự giác đi qua, để hộp giữ ấm trên đầu tủ
giường, vặn nắp đổ ra chén, lễ phép hỏi Cố Yên đang ở phía sau: “Cô muốn uống hả?”
“Ừ.” Cố Yên rất thích Tiểu Ly, đồng thời cũng rất tò mò với đồ ăn đen sì này, uống một ngụm đặc sệt vào, mùi
hương lan tỏa, coi như còn có hương vị.
Trần Ngộ Bạch cau mày xem xét thứ trong
hộp, sữa đậu nành còn lại không nhiều lắm nên cũng uống vài hớp, cẩn
thận sợ nóng, cầm chén uống một cách vui thích. Anh đưa tay đẩy mắt
kiếng lên, sắc mặt không đổi, hỏi Tiểu Ly: “Bữa ăn sáng là bánh quẩy và
bánh bao hấp phải không?”
Tiểu Ly vừa gật đầu, vừa kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Trần Ngộ Bạch chỉ chỉ sữa đậu nành trong tay, cười hiền lành: “Nếm là biết.”
Tiểu Ly lúng túng cười hai tiếng: “Cái
đó hả, haha, còn dư lại không tới nữa chén, đổ thì tiếc, nên em đổ chung vào mang tới đây…..”
Trần Ngộ Bạch kéo kéo bàn tay nhỏ bé của cô, ngửa đầu uống một hớp lớn, cũng không nói gì nữa.
Cố Yên cũng im lặng nhưng mà cũng không
có đưa cái chén trong tay lên nữa, ngồi thêm một chút thì bắt đầu gây
rối muốn đi. Lương Phi Phàm còn có rất nhiều công việc chưa có xử lý
xong, bị cô quấy rầy cảm thấy phiền phức, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ cô
ngồi đợi thêm một lát nữa. Cố Yên bắt đầu phát cáu, khuôn mặt nhỏ nhắn
phụng phịu, phủi tay xong lập tức đi ra ngoài. Lương Phi Phàm không thể
làm gì khác vội vã nói lời từ biệt, đuổi theo.
Trong phòng liền trở lại yên tĩnh,
Trần Ngộ Bạch che miệng vui vẻ, sắp xếp lại văn kiện cho gọn, đặt ở một bên trên giường. Gọi An Tiểu Ly lại phục vụ anh ăn cơm.
Tiểu Ly cầm muỗng cà phê len đút từng
muỗng từng muỗng sữa đậu đen cho anh uống như mèo, thấy tâm trạng công
tử nhà họ Trần tốt, cô liền mở miệng cố gắng đến mức bình thường nhất:
“Em muốn ra ngoài, mua chút đồ, xế chiều sẽ quay lại. Bữa cơm trưa anh
tự ăn một mình nha.”
Công tử nhà họ Trần nhìn cô một cái lạnh lùng, cũng không có phản đối, bình thản: “Ừ” một tiếng.
. . . . . .
Trong quán cà phê, tại vị trí gần cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu sáng, có Sở vương tử đang ngồi đợi mỉm cười nhìn cô.
“Thật xin lỗi, hơi trễ một chút.” An Tiểu Ly vừa ngồi xuống, khẽ xin lỗi với anh.
Sở Hạo Nhiên mỉm cười: “Không sao. Vì em, có lâu bao nhiêu anh cũng đợi.”
Tiểu Ly cúi đầu chọn đồ uống, thoải mái đùa giỡn: “Sở Hạo Nhiên, năng lực dụ dỗ con gái của anh ngày càng tăng nha.”
Sở Hạo Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, hình
như vẻ mặt xúc động: “Thật ra thì, bây giờ anh hy vọng năng lực đó hoàn
toàn biến mất………. không nên chọn món này, cho cô ấy một ly trà sữa Hương Thảo đặc biệt” Tiểu Ly chọn món Mocha lạnh bị anh ngăn cản “Con gái
thường uống những đồ lạnh là không tốt, đặc biệt vào khí trời mùa thu
này.”
Lúc này, cô bé phục vụ đang ghi order hé miệng len lén cười, ánh mắt cô nàng hâm mộ nhìn về phía Tiểu Ly.
An Tiểu Ly nhận thấy vậy, đánh vào băng
vải của Sở Hạo Nhiên, vẻ đẹp trai của anh vẫn như cũ không hề suy giảm,
huống chi anh ta là một người đàn ông dịu dàng, tỉ mỉ.
Mà cái tên Tiểu Bạch kia, không cho cô
cơ hội gọi món ăn, chỉ gọi những món mà anh thích ăn, luôn là hai phần
giống nhau như đúc, chẳng quan tâm cô có thích món đó hay không.
“Công việc sao rồi?” Trong quá trình chờ mang thức uống lên, Sở Hạo Nhiên trò chuyện với cô rất tự nhiên. Tiểu
Ly nói cười ríu rít, hai người giống như bạn bè đã lâu không gặp.
“Mấy năm nay, anh thường xuyên nhớ đến
em” Sở Hạo Nhiên khuấy khuấy tách cà phê của mình, khoan thai uống một
hớp, gương mặt hơi cúi xuống hiện lên một phần chua xót: “Có một lần đi
ngang qua trường học của em, anh đã đi tìm em.”
Tiểu Ly kinh ngạc: “à” một tiếng, cô không hề biết chút gì về chuyện này.
“Em đã đổi số điện thoại di động làm anh không tìm được em. Sau đó, anh gọi điện thoại cho Tần Tang.” Ngón tay
Sở Hạo Nhiên hiện rõ những khớp xương màu trắng, láng mịn đan vào nhau:
“Lúc đó anh…….. rất muốn gặp em. Nhưng Tần Tang không muốn nói cho anh
biết tình trạng của em, cô ấy chỉ hỏi anh một vấn đề, nếu như An Tiểu Ly chết rồi, cậu có thể chết theo không?”
Tiểu Ly im lặng, Tần Tiểu Tang BT, thật sự không có người nào địch lại.
“Anh khô