
g đất vì Tần Tang.
----------------------------
Buông tha cô không phải bởi vì mấy câu trẻ con này, Chu Yến Hồi chỉ cảm thấy
buồn cười và tò mò. Nếu như từ đầu anh bị cô bé đó hành hạ thì cô định
cứu rỗi anh thế nào đây?
Nếu đàn ông
nhàn hạ thoải mái thì cũng thích đẩy lùi cao trào sắp tới, rồi chạy nước rút rồi lại đẩy lùi tiếp. Sau mấy lượt rồi lên đỉnh, khoái cảm chồng
chất này sẽ bộc phát như nước lũ cuốn trôi hết thảy.
Chu Yến Hồi tạm thời đang trong tâm thái tích lũy khoái cảm.
Đến tối, anh đè nén tới mức phải tìm nữ tiếp viên hàng không chân dài đích thực để thị tẩm.
Rõ ràng là khuôn mặt phương đông khuynh thành với mái tóc xoăn dài, hết
lần này tới lần khác lại kêu tiếng Anh rồi tới tiếng Pháp, cũng đủ phóng túng nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì. Cái từ "Cứu Rỗi" của con bé
Tần Tang chết tiệt cứ như Kim Cô Chú không ngừng hiện về trong đầu. Nữ
tiếp viên hàng không bị anh tiến vào từ phía sau hoàn toàn mất hết lý
trí, la khàn cả giọng, thế nhưng anh lại bực mình muốn cô ta nhanh chóng hôn mê.
"FUCK!!" Anh không nhịn được, phát mạnh lên bờ mông trần trụi của cô ta, "Nói tiếng Trung đi!"
Nơi ấm áp bao chặt anh đột ngột co rút, cô ta thét lên, bờ mông trắng bóc
ửng đỏ dấu tay, cô ta lại càng bị kích thích, đưa hông ra sau chủ động
khuấy động anh, còn quay mặt lại, đưa ngón tay vào đôi môi hồng, bắt
chước anh đưa ra đưa vào, cất giọng quyến rũ "Sâu quá. . . . . .".
Chu Yến Hồi kéo tóc, ép cô cong thành tư thế xinh đẹp, tay kia phát mạnh
lên mông cô, muốn cô ta phải dùng cách đau đớn để tiếp nhận khoái cảm
gấp bội của anh. Nữ tiếp viên hàng không chưa từng có khoái cảm mãnh
liệt như vậy, vật đàn ông trong người càng lúc càng thô to, cô ta hưng
phấn tột đỉnh, nghe tiếng động khi thân thể hai người chạm vào nhau,
không ngừng rên rỉ. Căn phòng tràn ngập những tiếng mờ ám.
Một lúc lâu sau, cô gái dưới thân rốt cục cũng lên đỉnh mà co quắp hôn mê
bất tỉnh. Chu Yến Hồi hăng hái rút người ra, lấy tay bôi chất lỏng ở nơi cửa huyệt sưng đỏ của cô ta lên hậu môn, sau đó thẳng lưng đưa vào.
Phía sau rõ ràng đã từng đụng chạm, lúc anh tiến vào cô ta cũng chỉ là bất
giác hừ hai tiếng. Thấy cô ta không tỉnh lại, anh liền gục trên lưng cô, thẳng lưng không nhanh không chậm kéo ra đưa vào, một lát sau rút ra,
tháo mũ, rồi đẩy mạnh vào thêm mấy lượt. Anh cắn răng hừ một tiếng, bắn
toàn bộ vào bên trong.
Xong xuôi nữ
tiếp viên hàng không này nằm sấp ngủ thiếp đi, thế nhưng anh lại tỉnh
như sáo, nhàn nhã tựa vào bên giường, ngẩn ngơ nhìn căn phòng xa hoa,
rồi nhìn cô gái trên giường. Cô gái xinh đẹp bị anh giày xéo xanh tím cả người, chất lỏng màu trắng đục như ẩn như hiện ở nơi chưa hoàn toàn
khép lại.
Cứu rỗi. . . . . . Chu Yến
Hồi cau mày, lần đầu tiên tìm tấm thảm đắp lên cho cô gái không biết
tên. Anh túm lấy quần ngủ, chân trần đẩy cửa ra khỏi phòng.
--------------------------
Bốn người canh chừng Tần Tang ở phòng ngoài thấy anh đầu tóc rối bù ở trần xuất hiện thì đều hoang mang cúi đầu không dám nhìn.
Cô gái đang soi gường trước tủ quần áo nhìn thấy dáng vẻ rũ rượi của anh
cũng sợ hết hồn. Chu Yến Hồi đoán chừng cô đã bị Tiểu Ngũ của Lý gia ăn
rồi, cái mũi nhỏ khẽ ngửi được mùi hoan ái trên người anh, có vẻ như
ngay lập tức biết anh vừa làm gì, cảnh giác lùi về sau một bước.
"Tang Tang, " Sau khi vận động, giọng nói của anh khàn khàn quyến rũ, "Em định cứu rỗi tôi thế nào?"
Tần Tang bị câu hỏi bất chợt của anh làm cho choáng váng, bình tĩnh lại mới "À" một tiếng, trả lời anh: "Trước tiên anh phải cai thuốc đi đã." Cô
nhìn anh qua làn khói, tuyệt đối không chỉ đơn giản là mùi thuốc lá.
Chu Yến Hồi cau mày, "Cái này có liên quan gì sao?"
"Đó là thái độ." Tần Tang bỏ cái hộp nhỏ trong tay vào ngăn kéo, ngồi trước bàn trang điểm, nghiêm nghị nói, "Yến Hồi, trước kia tôi cảm thấy trên
đời này người thương yêu tôi chỉ có bản thân, cho nên chỉ có quyết định
của tôi mới là tốt nhất cho mình. Cũng bởi vì vậy mà tôi suýt mất Lý Vi
Nhiên."
"Vi Nhiên nói tôi không tin
tưởng anh ấy, thật ra thì ngoài tôi ra thì tôi chẳng tin ai cả. Giống
thuốc của anh vậy, chuyện này cũng rất khó khăn. Tôi vốn định đến Giang
Nam để tìm hiểu nội tình, nhưng lại bị anh bắt đến đây rồi." Lần đầu
tiên cô thật lòng dịu mặt nói giỡn với anh, đáy mắt Chu Yến Hồi dâng lên một trận cuồng phong.
Từ khi anh
mười bốn tuổi bị Chu gia đuổi ra khỏi cửa, hơn mười năm dài đằng đẵng
này, cuộc đời anh chỉ có giết người, chết chóc và đủ thứ có thể khiến
anh quên đi, ví như thuốc, ma túy và phụ nữ.
Nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy bình yên như lúc này.
"Chu Yến Hồi?" Tần Tang cười nhẹ, khẽ gọi anh, "Anh đang nghĩ gì vậy? Muốn thả tôi đi à?"
Khóe miệng anh giật giật, một người vẫn thường mỉm cười xấu xa giờ này lại
không cười nổi, "Tần Tang, tôi còn chưa nghĩ ra phải xử lý em thế nào,
đừng đắc ý quá sớm."
Tần Tang đứng
lên đi vài bước, "Anh không cần phải cảnh giác với tôi như thế. Tôi
không có ác ý, cũng không định chạy trốn. Một là chạy không thoát, một
điều nữa là không muốn có việc cực đoan gì