
vị trí đầu của
cô càng lúc càng khiêu khích, đưa tay giữ lấy gáy cô, ấn đầu cô xuống.
Dĩ nhiên An Tiểu Ly không chịu, giãy dụa trong khi động tác của anh càng thô lỗ hơn, lúc này cô mới ý thức được anh say rượu.
"Về. . . . . . Về nhà. . . . .!" An Tiểu Ly hoảng hốt đến mực mặt đỏ bừng, nói mấy câu ngắt quãng. Trần Ngộ Bạch kéo cô lên, hai tay ôm chặt cô, cúi đầy
kề sát tai cô hỏi: "Về nhà thì cho anh. . . . . . nhé?"
Trước là tài xế sau là sài lang, Tiểu Ly không biết làm gì khác, đành phải khó xử mà gật đầu.
Trần Ngộ Bạch hài lòng, ngậm lấy vành tai cô, lặng lẽ ôm cô.
"Chuyện của Tang Tang rất nghiêm trọng sao?" Tiểu Ly yên lặng một lát thì nhỏ giọng hỏi. Hôm nay Tần Tang không chịu nghe máy.
Trần Ngộ Bạch mơn trớn mặt cô: "Nghe nói nhà họ Trình gây chiến, chuẩn
bị quyết một chận sống chết với Lương thị. Cũng đúng, trong thành phố
này ngoại trừ Lương thị, anh cũng không nghĩ ra còn có dám động đến
Trình Hạo, con trai độc nhất của nhà họ Trình."
"Nếu Tần Tang
từ hôn với Trình Hạo vì Vi Nhiên thì cùng lắm nhà họ Tần với nhà họ
Trình không vui vẻ gì thôi. Nhưng Trình Hạo bị trúng viên đạn này, mọi
chuyện phức tạp hơn nhiều..." Trần Ngộ Bạch nói tới đây liền nhíu mày,
"Phiền quá!" Lão Ngũ với Lão Lục đều điên rồi, lại còn đến phiên anh ra ngoài xã giao nữa chứ.
An Tiểu Ly kéo tay anh: "Anh giúp Tang Tang đi!"
Trần Ngộ Bạch ôm cô chặt hơn chút nữa, "Không giúp! Anh rất ghét cô gái kia, lúc nào cũng tỏ vẻ thần bí, rốt cuộc ngay cả chuyện của mình cũng
không xử lý được còn gây phiền toái cho chúng ta."
Tiểu Ly bực
mình, quay qua quay lại trên người anh. Trần Ngộ Bạch vốn đã nhịn đến
mức đau, cô làm vậy lại càng khiến anh bốc hỏa, quay mặt cô tới cắn mạnh lện cằm: "Còn cử động nữa anh sẽ cho tài xế xuống xe ngay lập tức!"
Tài xế ngồi ghế trước run rẩy, chân ga nhấn mạnh hơn nữa.
An Tiểu Ly cũng run rẩy, ngoan ngoãn gục trong lòng anh bất động.
. . . . . .
Tần Tang đi ra khỏi nhà họ Tần, Tần Tống vẫn chờ bên ngoài, gục lên tay lái ngủ say, để mở cửa sổ. Tần Tang thấy dáng vẻ ngủ say yên bình của
anh cũng có phần cảm động.
Nhưng con người không thể sống dựa
theo cảm động được, cho nên cô vẫn lặng lẽ rời đi, đi dọc còn đường nhỏ
ngoài biệt thự, trở về nhà trọ của mình.
Trên đường về cô gọi điện cho Lý Vi Nhiên hai lần nhưng anh vẫn tắt mắt, lòng Tần Tang rét lạnh. Lần này anh giận thật rồi.
Về nhà, vừa mở cửa ra thì nước mắt cô đã tuôn trào.
Chiếc giày da màu nâu của anh đặt ngay ngắn trên kệ giày trước cửa.
Trên chiếc giường lớn màu hồng cô thích nhất, người cô thích nhất đang
nằm ngủ say.
"Vi Nhiên. . . . . ." Tần Tang đứng bên giường,
khẽ gọi anh. Trong giấc mơ, chân mày anh cũng nhíu chặt lại. Cô gọi anh
vài tiếng anh mới từ từ tỉnh lại.
"Đến đây từ lúc nào vậy?"
Lý Vi Nhiên tức giận hừ một tiếng, trở mình xoay lừng về phía cô, thấy thế vẫn chưa được, kéo chăn che kín đầu.
Tần Tang không thể khong mỉm cười, cởi quần áo ra trèo lên giường. Chui vào trong chăn, ôm lấy anh từ phía sau.
"Bác sĩ cho em về rồi hả?" Đợi mãi không thấy cô lên tiếng, anh không chịu được, tức giận hỏi.
Tần Tang rụt người xuống một chút, cọ cọ lên lưng anh, thở dài dễ chịu, "Đừng ồn ào nữa, em mệt lắm!"
Lý Vi Nhiên tức giận, quay tới đè cả người lên cô, hôn nồng nhiệt một
lúc lâu. Vết thương trên lưng Tần Tang bị đè lên, cô kêu đau thì anh mới dừng lại. Hơi thở vẫn hổn hển: "Cái đồ không tim không phổi! Đau chết
em đi!"
Tần Tang khẽ cười, đưa tay vuốt ve mặt anh: "Vi Nhiên, anh tốt quá!"
"Chưa có ai đối xử với em tốt như vậy cả. Mẹ em. . . . . . không quan
tâm tới em, ba thì hiếm khi có thời gian nói chuyện với em. Em vẫn cho
rằng mọi người đều như vậy, chăm lo cho bản thân là đã đủ rồi, làm sao
có thời giờ đối xử tốt với người khác. Xin lỗi, trước kia em không đối
xử tốt với anh."
Đầu mũi Lý Vi Nhiên ửng hồng, cúi đầu khẽ hôn lên mắt cô, giọng nói vẫn hổn hển: "Đừng tưởng nói vài lời hay ho thì anh sẽ tha thứ cho em!"
"Xin lỗi, em xin lỗi. Em không nên nghi ngờ anh!" Tần Tang nói dịu dàng.
Lý Vi Nhiên im lặng một lúc lâu, bĩu môi: "Nói thêm mười lần nữa!"
Tần Tang bật cười, anh không cam lòng áp người xuống cắn cổ cô, phía
dưới cũng rục rịch ngóc đầu dậy. Tần Tang kêu đau anh mới nhớ tới trên
cô bị thương, nghiêng người ôm cô lên người, thở hổn hển liếm mặt cô,
"Ghi vào sổ đã, đến khi em khỏe hơn rồi xem anh trừng phạt em thế nào!"
Tần Tang ôm cổ anh. Mãi một lúc lâu sau, hai người đều cho rằng đối
phương đã ngủ thiếp đi rồi, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: "Vi Nhiên, tối
nay anh tới nhà em ăn cơm có được không? Em muốn dẫn anh về gặp ba."
Rõ rà nhà họ Tần đã bàn với Tần Tang về việc dẫn Lý Vi Nhiên về. Bữa
tối, Tần Dương chưa về, Vương Di và Tần Liễu, Tần Hòe đều tỏ vẻ nhẹ
nhàng thoải mái như thể không biết gì cả.
Tần Uy chào hỏi Lý Vi Nhiên rất khách sáo giống cách bề trên đối đãi với bạn của con gái, mà
lại không hề nhắc tới chuyện kinh doanh. Tần Tang thấp thỏm trong lòng,
hồi trước Trình Hạo hoặc những thanh niên khác mà ba thích tới nhà ăn
cơm, ba luôn thảo luận về chuyệ