
bị thương trên tay còn dán miếng cao to đùng. Tóc anh cũng rối tung,
vẻ mặt lười nhác. Nhìn trong gương hai người như thể vợ chồng lâu năm.
An Tiểu Ly không còn già mồm cãi láo hiểu được đây chính là cảm giác
thiên trường địa cửu, nhưng trong lòng cũng vui mừng, cảm thấy rằng: Ừm, như vậy rất tốt.
Ôm một lát, cô đuổi anh đi tắm. Quay người
lại, thấy trên lưng anh có vết bầm rất lớn. Trái tim Tiểu Ly thắt lại,
nhiều ngày như vậy nhìn thấy còn giật mình, lúc ấy chắc hẳn anh rất đau.
"Anh nghĩ em cần nghỉ ngơi." Trần Ngộ Bạch đưa lưng về phía cô, trở tay bắt lấy bàn tay đang chạm lên lưng anh của cô, "Hử?"
Tiểu Ly ôm choàng lấy, dán mặt lên lưng anh, một lúc lâu anh không chịu được mà nhúc nhích, cô vẫn ôm.
"Tiểu Bạch. . . . . . Anh ngoan chút. . . . . ." Giọng điệu cô dịu
dàng, bây giờ cô đã hiểu phần nào được tâm trạng khi anh nói với cô
những lời này.
Em sẽ đối xử với anh thật tốt, anh ngoan một chút, đừng ầm ĩ, yên tâm chờ em đối tốt với anh có được không?
. . . . . .
Tần Tang tới thẳng khu công nghiệp của Tần thị, Tần Uy đang họp, cô bình thản chờ ở trong phòng làm việc.
Tần Uy đi vào đã thấy cô, nói với thư ký đang báo cáo công việc ở sau
lưng: "Hủy cuộc hẹn bữa trưa, công việc xế chiều đẩy sang hôm sau, tôi
có chuyện quan trọng hơn."
Thư ký đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Tần Tang ngắm nghía cái cái chặn giấy trong tay, hỏi cha: "Ba ơi, cái này có đắt không?"
Tần Uy nhíu mày, Tần Tang chưa từng hỏi ông vấn đề tầm thường như vậy.
"Món đồ chơi nhỏ tháng trước đấu giá được, con thích thì lấy đi."
Tần Tang mỉm cười, "Mấy ngày nữa con muốn đến nhà Lý Vi Nhiên thăm cha
anh ấy, nếu cái này đắt tiền con mang đến làm lễ ra mắt."
Tần Uy ngồi xuống ghế sô pha, đốt bếp cồn bắt đầu pha trà, vừa chậm rãi dạy dỗ con gái: "Nói gì thế!"
Tần Tang tới chọn lá trà cho ông, cười tự nhiên đáp: "Con cũng không biết, chỉ thấy đẹp. Nhưng nếu là đồ đắt tiền, nhất định phải là đồ tốt
mới đáng giá để ba bỏ tiền ra mua."
Tần Uy hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười hiếm hoi, "Suy nghĩ cẩn thận rồi hả?"
Tần Tang gật đầu.
"Nói thử xem nào." Tần Uy ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Con muốn rời đi một thời gian ngắn." Tần Tang ngồi quỳ trên thảm bên
chân Tần Uy, nghiêng đầu nhìn ngọn lửa màu lam của bếp cồn, "Ba, con cảm thấy mình cô đơn quá lâu rồi, con cần phải rời đi thử xem. Trước kia có một quyển sách làm con cảm động, viết về một phạm nhân tàn tật sau khi
mãn hạn tù thì mất phương hướng, cuối cùng ông ta lưu lạc tìm thấy điều
tốt đẹp của cuộc đời. Tên của quyển sách kia là 'Giải thoát và cứu rỗi', con nghĩ con cũng cần một cuộc giải thoát và cứu rỗi như vậy."
Tần Uy không thay đổi nét mặt, "Nói tiếp đi."
"Con tin tưởng Vi Nhiên có thể xử lý được chuyện này. Hơn nữa con rời
đi, cũng giảm bớt phần nào tình hình căng thẳng trong thành phố hiện
giờ. Ba nói có đúng không?"
Tần Tang nhìn Tần Uy rửa chén đâu ra đấy, pha trà, hít hà hương thơm, thưởng trà. Ông không nói gì, cô liền kiên nhẫn chờ đợi.
"Trà không tệ." Tần Uy thưởng thức rất lâu mới nói.
Tần Tang mỉm cười, đây là lễ ra mắt Lý Vi Nhiên mang đến cho Tần Uy tối qua.
Tần Uy đứng lên, lấy ví tiền từ trong ngăn kéo bàn làm việc, rút một
chiếc thẻ ra cho Tần Tang, "Đừng đi xa quá, mỗi tuần gửi tin ngắn báo
bình an cho ba."
Tần Tang đứng lên từ trên thảm, nhận lấy thẻ, không biết nói gì cho phải.
"Nếu không có việc gì thì ba không ăn trưa với con nữa, con trở về dọn
dẹp đồ đạc đi." Tần Uy cầm giấy tờ trên bàn bắt đầu phê duyệt, Tần Tang
dọn dẹp dụng cụ pha trà xong, cầm cái chặn giấy đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy cha nhỏ giọng lầm bầm sau lưng: "Cái chặn giấy của ba đắt hơn hộp trà kia đấy."
. . . . . .
Ngày tiễn Tần Tang đi, An Tiểu Ly và Trần Ngộ Bạch lại cãi nhau một trận.
Lý Vi Nhiên ôm Tần Tang hôn tạm biệt không thôi, An Tiểu Ly có phần
thương cảm, đứng sững sờ ở một bên, ngẩn người nhìn. Cuối cùng Lý Vi
Nhiên xấu hổ, nghiêng đầu cau mày hỏi cô: "Chị ba, thật ra thì chị có
thể tránh đi một chút."
Trần Ngộ Bạch ở đằng sau hừ lạnh một
tiếng, An Tiểu Ly lại càng máu nóng sục sôi, tiến lên kéo Tần Tang,
"Tang Tang. . . . . Mình không muốn bị cô giáo Trần đánh chết đâu, cậu
dẫn mình đi với có được không?"
Tần Tang liếc mắt, bực mình đẩy Tiểu Ly ra, xoay người ôm Lý Vi Nhiên tiếp tục âu yếm triền miên, An
Tiểu Ly khóc không ra nước mắt, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi,
trong lúc đi lướt qua Trần Ngộ Bạch không quên đụng mạnh vào anh.
Trần Ngộ Bạch sa sầm mặt, vội vã chào Lý Vi Nhiên đang bận rộn rồi đuổi theo.
Lý Vi Nhiên không còn lòng dạ nào để ý đến họ, cúi đầu cắn chóp mũi Tần Tang, không nhịn được mà kì kèo, anh không nỡ để cô đi, nhưng cũng đồng ý với cách nói của cô. Thật ra Tần Tang rời đi đúng là cũng giảm bớt
phần nào mâu thuẫn ngày càng căng thẳng giữa thành Tây và Lương thị.
"Chờ đến khi em trở lại chúng ta sẽ kết hôn."
Tần Tang cười hôn anh, "Được."
"Không được trang điểm, không được mặc quần áo đẹp, không được nói
chuyện với đàn ông khác!" Thấy sắp đến thời gian lên máy bay, Lý Vi
Nhiên có vẻ