
n trong giới thương trường với họ. Như
vậy, có phải chứng tỏ ba không thích Lý Vi Nhiên không?
Sau bữa cơm không nhạt thếch, Tần Liễu Tần Hòe thức thời đi lên lầu, Vương Di
gọi người giúp việc mang trà với hoa quả lên, nhưng Tần Uy khoát tay,
"Hai đứa vào thư phòng với ba, ba có lời muốn hỏi."
Khi lên
lầu, bước chân Tần Tang có phần trống rỗng, Lý Vi Nhiên nắm tay cô, nắm
thật chặt. Sau lưng Tần Uy, hai người đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có
cảm giác an tâm.
Tần Uy ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn Lý Vi
Nhiên mà không nói gì cả. Lý Vi Nhiên không hề né tránh, khẽ mỉm cười,
nhìn thẳng vào mắt ông.
Tần Tang không hiểu mọi chuyện là thế nào, không dám ngồi xuống, đứng thẳng ở phía bên phải Lý Vi Nhiên.
"Ba chỉ hỏi hai đứa một câu, hai đứa chắc chắn muốn kết hôn sao?" Một lúc lâu sau Tần Uy hỏi chậm rãi.
Tần Tang nhìn Lý Vi Nhiên, Lý Vi Nhiên mỉm cười với cô, quay đầu trả lời Tần Uy rất chân thành: "Cháu không chắc chắn!"
. . . . . .
Vừa mới đóng cửa, Trần Ngộ Bạch đã lộ rõ vẻ say khướt. An Tiểu Ly còn
chưa nghĩ ra cách giải thích từ chối khéo chuyện vừa mới đồng ý với anh ở trên xe đã bị anh đặt lên ghế sô pha phòng khách lột sạch.
"Anh chậm chút. . . . . . Đau!" Anh mở khóa kéo rồi xông thẳng vào, vật
thô to cực nóng tiến vào nơi mềm mại nhiều ngày không vận động có cảm
giác được mở rộng. Không đợi cô thích ứng, anh bắt đầu di chuyển trước
sau mãnh liệt. Cô trượt lên trên, lại bị kéo về, cứ tiếp tục mãnh liệt như vậy. Anh tiến vào quá sâu, mỗi khi khóa kéo đụng vào nơi
mềm mại thì cô cảm thấy lạnh băng đau nhói, An Tiểu Ly không nhịn được
kêu lên.
Lâu rồi Trần Ngộ Bạch không đụng vào cô, nơi nào đó
không thể khống chế được nữa. Nhưng khi thấy cô cau mày thở gấp thì vẫn
đau lòng, nhẫn nhịn hơn chút, lúc tiến vào không sâu như vậy. Không bao
lâu sau, anh ghé vào bên tai cô gầm nhẹ, phun thứ nóng bỏng lên bức
tường non mịn của cô, càng lúc càng nhiều. Bên trong bắt đầu hơi căng
căng, anh còn phấn chấn nhắm mắt hưởng thụ, Tiểu Ly thì lại vừa ngứa vừa căng, giãy giụa mãi vẫn không trốn được. Anh đè nặng trên người, nơi
kết hợp với nhau càng ngày càng tê dại. Cũng không khó chịu lắm nhưng
bên dưới càng lúc càng căng, cô run giọng rên rỉ thật dài, không biết
làm sao đánh rụt người lại tiết ra.
Trần Ngộ Bạch trút được
phần nào, lúc này mới quan tâm tới nơi đầy đặn lâu ngày không gặp, cúi
đầu cắn mút điểm đỏ dễ thương, răng môi đùa giỡn nhấm nháp. An Tiểu Ly
càng muốn đi toilet hơn, nơi anh ma sát xông lên cảm giác tê dại, cô kéo áo sơ mi của anh che bả vai, khẽ nói: "Tiểu Bạch. . . . . . Em muốn đi
toilet."
Trần Ngộ Bạch mút mạnh, cô khẽ rên rỉ, anh ngẩng đầu
lên cười xấu xa nhưng vẫn không buông cô ra. Hai chân Tiểu Ly kẹp chặt
hai bên thắt lưng anh, đạp loạn lên không. Anh lại nóng lên, cắn lên
phần ngực trắng như tuyết của cô, thẳng lưng tiếp tục ra vào. Tiểu Ly
đau nhói, nước mắt cũng trào ra, lúc này anh mới rút ra cúi đầu thăm dò.
Sau khi anh rời khỏi, Tiểu Ly cảm thấy bên dưới chợt trống rỗng, toàn
thân cũng lạnh toát, da gà nổi lên. Không biết sao lại khó chịu, khẽ
xoay eo muốn khép chân lại. Trần Ngộ Bạch không chịu, kéo chân cô mở
rộng thêm.
Thật sự đã làm cô bị thương. Khi anh đụng chạm răng
khóa kéo cọ vào nơi non mềm của cô làm nơi đó đỏ bừng, có mấy chỗ còn
hơi xước.
"Đừng động đậy!" Cô muốn giãy dụa, bị anh quát lớn.
"Đừng nhìn. . . . . ." Cô khẽ động đậy, chân bị anh giữ chặt hơn, nhưng động tác vặn eo làm cô thấy tê dại, An Tiểu Ly xấu hổ và giận dữ che
mặt.
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch tối tăm hơn, nhìn cánh hoa bị anh
làm cho sưng đỏ ẩm ướt phát sáng, dần dần khôi phục, đóng lại, chất lỏng trắng đục từ từ chảy ra từ giữa . . . . . .
Thú tính nhiệt
tình ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh bị sự lạnh băng che kín đã bị cô làm cho bùng phát, vẻ mặt anh dần dần khiến An Tiểu Ly dựng tóc gáy,
"Ngày mai anh đã xin nghỉ cho em rồi. . . . . ." Giọng nói của anh khàn
khàn, vội vã cởi đồ trên người rồi lại phủ lên cô.
Tiểu Ly vẫn
khóc, đau, trên vết thương còn dính. . . . . . Nước, cộng thêm sự va
chạm mãnh liệt của anh, đau âm ỉ như thể kim châm. Cô khó chịu giãy
giụa, dù anh đau lòng nhưng không dừng lại được, dụ dỗ bên tai cô: "Cắn
anh!"
Trong sự đau đớn và vui sướng cùng cực, Tiểu Ly chần chừ
giãy giụa, giọng nói trầm thấp của anh như thể bùa chú, cô không hề do
dự mà há miệng cắn mạnh lên phần cổ dưới mang tai anh. Trần Ngộ Bạch bị
đau, vừa hít một hơi, vừa chạm vào cô mạnh thêm, mỗi lần đều phải chạm
được viên thịt đó mới bỏ qua. Không bao lâu sau thì Tiểu Ly lặng lẽ há
to miệng, nhắm mắt lại co quắp.
Đêm đó hai người đến nửa đêm
mới về phòng ngủ. Từ ghế sô pha đến sàn nhà, từ sàn nhà đến vách tường,
rồi đến tủ ti vi, rồi đến góc nhà, rồi đến ghế nằm ở sảnh, sau đó là cửa phòng cùng với ghế sô pha trong phòng. Vi say nên Trần Ngộ Bạch thật sự dường như không biết mệt, mà bởi vì sự thô bạo lần mở đầu, cả đêm anh
không dùng tư thế dối diện mà mình thích nhất với cô nữa. Cuối cùng khi
về đến trên giường, anh đưa lưng cô về phía mình đặt ở trên