
này, rõ ràng biết
đêm qua tôi say muốn chết, sáng nay còn bắt tôi làm bài tập bù. Lương tâm ở
đâu? Thiên lý ở đâu đây?
Tôi như cái xác không hồn mở của xe, lê
từng bước chân nặng nề về phía lớp của khối học sinh cấp ba. Quay lưng về phía
Chu Dật, mạnh mẽ dựng thẳng ngón giữa lên, Fuck you! [19'>
[19'> Ở phương tây: hành động giơ ngón
tay giữa lên là chửi thề, thách thức: Fuck you: Má nó… or… upss whatever…lol.
Anh ta dương dương tự đắc nhẹ nhàng đi về
văn phòng, còn tôi khốn khổ lết người về phía phòng học.
Trong phòng học yên ắng đến ngay cả tiếng
gió cũng có thể nghe được, tôi tức giận giũ hết bài vở ra, ngồi nhìn chúng nó
than thở.
Dù sao nếu không muốn thì đơn giản là
không làm. Tôi chống cằm ngồi nhớ lại tối hôm qua, cứ có cảm giác mình đã mơ thấy
mẹ nhưng hình như không phải… Vốn tưởng rằng sẽ nhớ rất rõ cảm giác ấy, vậy mà
sáng sớm vừa tỉnh dậy lại đã quên sạch chẳng còn một mảnh. Trong lòng khó tránh
khỏi cảm giác khổ sở.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng học bị
đẩy ra, vài học sinh chuyên cần đi vào, mở sách ra đọc. Tôi ngồi phía sau nhìn
bóng dáng của họ, nức nở vài tiếng.
Lúc Lăng Linh đi vào nhìn thấy bộ quần
áo đầy nếp nhăn của tôi, nhướng mày hỏi: “Tối qua cậu làm gì vậy? Đây là tạo
hình kiểu gì hả?”
Tôi kéo cô nàng ngồi xuống, nhỏ giọng
đem chuyện xảy ra tối qua kể hết cho cô nàng nghe. Qủa nhiên... Lăng Linh kích
động che miệng lại, khóe mắt rưng rưng, cao hứng chỉ vào người tôi: “Thế hóa ra
cậu… cậu ở nhà thầy Chu ngủ qua đêm! Ohohohoh!”
“Oh my Lady Gaga!” [20'> Con quỷ chết bầm
này sao có số hên quá vậy. Nói đi! phải cậu thừa dịp thầy Chu tắm rửa, quyến rũ
thầy ấy hay không?”
[20'> Oh my Lady Gaga: một dạng lời cảm
thán kiểu như kinh ngạc kì lạ, quái dị. Lady Gaga là hình tượng ca sĩ quái đản
nhất bây giờ.
Tôi trợn trắng mắt liếc cô nàng: “Thôi đi,
anh ta không chọc ghẹo mình, mình yên tâm còn không kịp, hơi đâu mà quyến rũ
anh ta!”
Lăng Linh hoàn toàn không để ý tới tôi,
chìm đắm trong ảo tưởng như thơ như tranh cô nàng tự vẽ ra, điều này làm tâm trạng
tôi hỏng bét.
Lúc tan học, bạn học Lăng Linh vừa nháy
mắt đưa tình vừa lôi kéo tôi: “Đạm Đạm ơi, đi cùng mình đến văn phòng ngắm thầy
Chu nhé. Sáng nay không có tiết của thầy, mình muốn thấy mặt thầy ấy quá.”
Tôi cứng họng vì bị bạn nhỏ Lăng Linh gọi
một tiếng Đạm Đạm nũng nịu, tay bị cô nàng kéo mạnh đi đến trước cửa văn phòng.
Cô nàng giả vờ đi ngang qua văn phòng, đầu
ngó nghiêng vào trong, tròng mắt đảo quanh.
Tôi đi bên cạnh, thấy cái vẻ dáo dác của
cô nàng mà cười không ngừng. Cô nàng chạy tới vỗ vào lưng tôi, hét lên: “Chu Đạm
Đạm, con nhóc quái gở này …”
Tôi ngồi thẳng người, bỗng dưng nghe thấy
bên trong nói đến tên của mình, nhưng không phải giọng của Chu Dật.
Tôi nghiêng đầu nghểnh cổ nhìn vào
trong, phát hiện bên cạnh Chu Dật là thầy giáo chủ nhiệm cũ của lớp tôi, trên
tay còn cầm một tập hồ sơ gì đó đưa cho Chu Dật.
Chu Dật cầm lấy mở nhẹ ra, thầy chủ nhiệm
cũ vẫn tiếp tục nói: “Lúc mới bước vào trung học, có trải qua một cuộc thi sát
hạch lần thứ nhất, đặc biệt thành tích môn Ngữ Văn nổi trội xuất sắc, lại kính
trọng thầy cô, ngoan ngoãn vâng lời, phẩm chất rất tốt. Các thầy cô giáo cũ còn
thiên vị cô bé này nữa.”
Lăng Linh cẩn thận nhìn tôi liếc mắt một
cái, thấy tôi không có biểu hiện gì, lại nhìn vào bên trong.
“Đáng tiếc, không biết cô bé ấy bỗng
dưng sao lại thế! Khi sang học kì mới lại hoàn toàn thay đổi như một người
khác: Trên lớp thì ngủ, thậm chí còn trốn học, không làm bài tập, đi thi nộp giấy
trắng. Rất nhiều thầy cô đều hỏi cô bé lí do tại sao, cô bé không nói, còn nghịch
ngợm ngày càng nhiều, ngay cả kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng tham gia một chân,
khuyên bảo cũng không nghe. Thầy cô đều từ từ bỏ mặc cô bé. Haiz! Thật sự cảm
thấy đáng tiếc cho cô bé quá.”
Một thầy giáo đang ngồi soạn b cũng ngẩng
lên góp lời: “Không thể cứ để mãi như thế được, các lớp học cuối cấp là quan trọng
nhất trong những khối lớp chúng ta dạy, không thể để cho cô bé quấy đục nồi nước
này.”
Chu Dật khép hồ sơ lại, nói với thầy chủ
nhiệm cũ điều gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Chẳng qua thầy chủ nhiệm cũ đột nhiên cười
cười: “Vậy làm phiền cậu nhé, thầy Chu, giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến cha cậu.”
Tôi bĩu môi, chưa thấy qua thầy giáo chủ
nhiệm nào nào lại phải lấy lòng giáo viên mới của trường như thế. Còn Lăng Linh
đứng bên cạnh, kinh ngạc tròn xoe mắt.
Buổi chiều có một tiết sinh hoạt, Chu Dật
không mang theo gì cả bước vào lớp học.
Sáng nay tôi thức dậy quá sớm, lại còn
nói chuyện phiếm với bọn An Nhược suốt nên thiếu ngủ. Lúc này tôi đang ngủ gà
ngủ gật, nhìn thấy anh ta chẳng cầm gì trên tay, đoán chừng không có chuyện gì
quan trọng. Thế là tôi nằm bò ra bàn, ngủ ngon lành.
Kết quả vừa ngủ được một lúc, đã bị An
Nhược lay tỉnh: “Cậu thảm thương rồi, Đạm Đạm ơi.”
A?
“Chuyện gì thế? Chẳng lẽ mình lại bị
phát nữa à?”
Tôi vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chu Dật
đang nhìn mình: “Xem ra trò Chu Đạm Đạm còn chưa nghe rõ, thầy sẽ nhắc lại một