
ều vấp chân ngã lăn ra đất,
thật sự sợ Chu Dật buột miệng nói ra điều gì khiến tôi đỡ không nổi, chỉ muốn
chạy trốn.
Chu Dật quay phắt lại, nhìn thấy tâm trạng
khốn đốn của tôi, nở nụ cười thật giả tạo: “Vâng ạ, biểu hiện của Chu Đạm Đạm ở
trường học rất đặc biệt.”
Tôi nghĩ tim mình sắp ngừng đập, trên đời
này chỉ có tôi mới hiểu cái từ ‘đặc biệt’ của Chu Dật mang ý nghĩa gì. Tôi vội
kéo tay Chu Dật tránh xa dì La ra.
Anh ta cười cười liếc mắt nhìn tôi một
cái. Tôi cũng khúm núm cười ngây ngô hai tiếng.
Ba tôi hân hoan đứng ngoài cửa tiếp đón,
lòng tôi se thắt, bước nhanh lên phía trước: “Thưa thầy, đây là ba em. Thưa ba,
đây là thầy Chu – chủ nhiệm lớp con đấy ạ.”
Không biết vì sao ba lại vui mừng lạ thường
như thế, khiến lòng tôi càng thêm hỏng bét. Ông tiếp đón Chu Dật như một siêu
sao vào đến tận nhà: “Mời, mời thầy ngồi. Nhà chật chội, lại không có gì để tiếp
đãi thầy.”
Chu Dật chẳng những phong độ ngồi xuống,
mà còn vội vàng mời ba và tôi cùng ngồi: “Không đâu ạ, cháu đã quấy rầy bác rồi.
Trong nhà trang trí cổ điển quá.”
Ba tôi nghe xong lại càng thêm cao hứng:
“Ồ! Hóa ra thầy Chu cũng thích phong cách cổ điển à?”
Chu Dật gật đầu: “Cháu không chỉ là giáo
viên chủ nhiệm lớp của trò Đạm Đạm, mà còn là thầy dạy Ngữ Văn nữa đấy ạ.”
Tôi đứng phía trước hai người họ, hai
tay đặt lên đùi như một tiểu thư khuê các tao nhã: “Thưa thầy, em đi pha bình
trà ấm đây. Bên ngoài lạnh quá, uống trà cho ấm người.”
Tôi không dám nhìn vẻ mặt của người nào
đó, ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào bếp.
Trong mênh mênh mang mang, tôi còn nghe
tiếng ba mình và anh ta học đòi văn vẻ khen tặng gì đó: Nào là thầy Chu trẻ tuổi,
thầy Chu nhất định rất tài hoa, thầy Chu chắc chắn được nhiều người hoan
nghênh… Tôi thật chẳng biết tại sao ba lại nhiệt tình như thế.
Lúc nước đang sôi, tôi bỗng nghe thấy
Chu Dật nói Chu Đạm Đạm ở trong trường học… Gì gì gì, thì trong lòng vang lên
những tiếng loảng xoảng, thiếu chút đánh đổ ly nước, lao ra với vận tốc ánh
sáng, ngắt ngang lời anh ta: “Trà đã pha xong rồi đây, mời thầy dùng.”
Chu Dật nâng tách trà lên thổi nhẹ, sau
đó nhẹ nhàng nhấp môi. Khi đặt tách xuống, anh ta đột nhiên nhìn tôi rồi nở nụ
cười thật tinh quái.
Má ơi! Tôi sợ tới mức nghĩ mình cần đi
WC...
Ba vẫy tay về phía tôi, nói: “Đản Đản
cũng đến đây ngồi đi. Ban nãy thầy Chu còn khen ngợi con đó.”
Tôi và Chu Dật đồng thời nhìn ông với
ánh mắt thật khó hiểu.
Khen ngợi tôi? Làm sao có thể chứ...?
Lóc thịt tôi còn hơn.
Chu Dật cũng lộ ra ánh mắt khó hiểu của
mình. Tôi đoán rằng, có lẽ anh ta sắp bắt đầu phê bình, thì bất ngờ bị ba tôi
cướp lời làm đảo lộn tình hình.
Tôi không thể chần chờ một phút nào nữa,
vẻ mặt thẹn thùng nhanh chóng tiếp lời: “Thật vậy sao ạ? Thầy Chu khen con gì
thế?”
Chu Dật im lặng liếc tôi một cái, quay đầu
lại nói với ba tôi: “Phẩm chất của trò Chu Đạm Đạm trong trường không tệ.”
Tôi hài lòng gật đầu, muốn cất lời khen
tặng anh ta. Ai ngờ anh ta chuyển hướng câu chuyện: “Chẳng qua việc học
“Thật ra em biết mình chưa tận lực giúp
đỡ người khác trong học tập, đây là khuyết điểm xấu của em.” Tôi căng thẳng tự
tiện ngắt lời câu nói tiếp theo của anh ta.
Không khí loãng vài giây, ánh mắt Chu Dật
nặng nề, sâu kín quay lại nhìn tôi.
Tôi giả vờ ngây thơ, tự nhiên đối với
anh ta nở nụ cười ngọt ngào.
Ba gõ nhẹ vào trán của tôi, nói: “Bạn học
với nhau phải nên giúp đỡ chứ con. Đản Đản à, con không nên ỷ vào thành tích tốt
của mình mà sinh ra kiêu ngạo, biết không?”
Tôi cúi đầu sám hối, trong miệng chỉ lầm
bầm hai chữ: Đã biết, đã biết.
Tạm dừng lại, lén lút đưa mắt nhìn Chu Dật.
Thật bất ngờ, anh ta vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm, khóe môi nở nụ cười
như gió rít từng cơn.
Trái tim tôi chỉ còn một nửa…
Anh ta không nói gì, lại nâng tách trà
lên uống một ngụm, rồi chậm rãi đặt xuống: “Thái độ học tập của Trò Chu cần phải
sửa đổi một chút…”
“Thầy Chu, em biết sai rồi ạ. Mặc dù
thành tích học tập của em luôn đứng đầu, nhưng có đôi khi cũng gặp nhiều sai
sót. Thật ra, em muốn suy nghĩ làm cách nào để không chậm trễ chương trình học!”
* * *
Chu Dật im lặng, tôi loáng thoáng thấy cả
người anh ta tỏa ra khí lạnh, chỉ có người ba khờ khạo của tôi liên tiếp vừa
khen vừa trách: “Đản Đản, con thật là…”
Tôi không dám nói thêm, chỉ muốn yên lặng
rơi nước mắt quỳ xuống cầu xin ‘đại ca’ Chu tha thứ…
Một lát sau, rốt cuộc khóe môi của anh
ta cũng nhếch lên, nghiêng đầu nhìn tôi, cố ý vô tình nói: “Biểu hiện của trò
Chu trong trường rất tuyệt vời, nhưng chẳng qua con gái mà uống rượu thì thật
không hay.”
Miệng tôi co rúm lại, chết tan xác.
Ba kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “Đản Đản,
con uống rượu trong trường sao?”
Tôi kêu lên một tiếng, á khẩu chống đỡ hết
Trong lòng điên cuồng mắng Chu Dật không
có tính người, trên mặt lại tươi cười giải thích: “Ngày đó là sinh nhật của bạn
học, con quá cao hứng nên cùng bạn ấy uống một chút rượu. Khi về con quên nói với
ba.” Nói xong, tôi bất an, không dám nhìn hai người họ.
Ba cười cười xoa đầu tôi: