
ta như có như không: “Bé
ngoan, ngủ đi.”
Tôi hoảng hốt tựa lên xương quai đòn của
anh ta, nói: “Mẹ ngủ cùng con, không cho mẹ đi.”
Qua một lúc thật lâu, giọng của anh ta
hơi khàn khàn đáp lại: “Được.”
Tôi nhớ rõ mình ôm lấy anh ta, ngoan
ngoãn nhắm mắt lại. Bên cạnh là tiếng hít thở trầm thấp vững vàng của anh ta,
kèm theo tiếng gió nhè nhẹ, khiến tôi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Đầu đau nhức đến sống không bằng chết,
tôi mở to hai mắt hung hăng đập tay hai cái xuống gối. Tôi đang nằm trong một
căn phòng xa lạ, nhưng tôi biết đây là nhà của Chu Dật.
Hình như tối hôm qua uống say, tôi đã cầu
xin anh ta cho mình ở lại. Sau đó chui vào xe về nhà anh ta, sau nữa… Tôi cố
suy nghĩ, nhưng hoàn toàn rỗng tuếch, trí nhớ như bị biến mất hết chẳng sót lại
điều gì.
Màn cửa không kéo lên, nhưng ánh sáng
không quá chói. Tôi nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn rất sớm so với với những
lúc rời giường theo thường lệ trước đây.
Tôi mờ mịt ngồi dậy, gãi gãi tóc, nhìn
xuống bộ quần áo đầy nếp nhăn của mình mới thả lỏng người xuống. Tốt quá! Tên
thầy giáo biến thái này còn có chút nhân tính!
Tôi bước xuống giường, mở cửa đi ra
ngoài đã thấy Chu Dât với vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên sofa đọc báo. tôi, anh ta
chỉ liếc một cái: “Trên bàn có khăn sạch và bàn chải đánh răng, em tự mình vào
nhà vệ sinh đi.”
Tôi cười lấy lòng nói: “Cám ơn thầy ạ!
Em đã làm phiền thầy rồi, mai mốt em sẽ không tái phạm như thế nữa.”
Anh ta khinh thường nở nụ cười.
Xem đi, đây là ý gì chứ? Làm gì mà lộ ra
ánh mắt không tín nhiệm như thế?
Tôi hờn dỗi đi vào WC. Mặc dù mỗi buổi
sáng tôi đều có cái bộ dạng chật vật, nhưng bây giờ nhìn thấy hình ảnh của mình
trong gương, khiến tôi không nén được hoảng sợ… Trông tôi như… một yêu quái
rùng rợn.
Tóc tai rối tung giống rễ cây phân nhánh
dưới mặt đất, vẻ mặt còn ngái ngủ, đôi mắt mờ mịt… ngoại trừ hỗn loạn cũng chỉ
có hỗn loạn! Tôi thở dài, hèn chi anh ta lại cười khinh thường đến thế.
Khi tôi rửa mặt xong, anh ta đã thay quần
áo chỉnh tề, mái tóc chải gọn gàng, đeo thêm kính mắt… lại trở thành dáng vẻ của
người quân tử dịu dàng ôn hòa. Một tay anh ta cầm giáo án và chìa khóa, một tay
chỉ thứ gì đó trên bàn, nói: “Ăn đi.”
Trên bàn gồm những thứ: sữa đậu nành, nước
trái cây, bánh mì nướng, trứng và sữa...
Anh ta muốn vỗ béo tôi như một con lợn
tham ăn hay sao? Tôi nghẹn họng trân trối, anh ta thấy tôi im lặng thì ho nhẹ
lên một tiếng: “Thầy không biết em thích ăn thứ gì nên mua mỗi thứ một ít.”
“Em biết ạ.” Tôi nói.
“Từ sau khi thầy mua đủ loại băng vệ
sinh giúp em, thì em đã phát hiện ra, thầy là người thích đem tất cả những gì
mình nghĩ, mua hết mỗi thứ một ít.”
Anh ta bị tôi làm nghẹn họng, hung hăng
nói: “Mau ăn đi.”
Tôi vừa bóc trứng vừa hỏi anh ta: “Thầy,
tối hôm qua em ngủ lúc nào vậy?”
Anh ta phớt lờ, liếc thoáng qua tôi một
cái, đùa nghịch chùm chìa khóa trong tay: “Không biết.”
“Không biết… em có làm gì không?” Ví dụ
như… nổi điên đùa giỡn.
“Không có.” Anh ta không mặn không nhạt
nói.
Tôi thở ra một cách khoan khoái.
“Nhưng mà…” Anh ta tiếp tục nói: “Khi
say rượu lại học tiếng chó kêu. Chu Đạm Đạm, em thật thú vị!”
Cái quái gì thế? Tôi say rượu học tiếng
chó kêu?
Tôi chăm chú quan sát vẻ mặt của anh ta,
nếu nhỡ anh ta lừa gạt tôi thì sao? Tôi làm gì dễ bắt bị gạt như vậy chứ!
Chu Dật hình như đọc hiểu tâm tư tôi,
anh ta khinh thường khẽ nhếch khóe môi lên: “Thầy chả có lí do gì để lừa gạt em
cả, không những em học tiếng chó kêu, mà còn học theo chó ngủ dưới gầm giường nữa.”
* * *
Con mẹ nó, tôi không thể sống nổi! Tôi
đã học theo tiếng chó kêu, mà còn ngủ dưới gầm giường nữa? Tôi điên hay là do
say rượu? Ối, rượu hại người, thật hại người mà.
Tôi ảo não ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ
còn thiếu điều đấm hai tay vào ngực mình. Một lúc sau, tôi lại hỏi anh ta: “Ngoại
trừ việc này, em còn làm gì nữa không thầy?” Nếu còn làm gì khác, kiểu như múa
thoát y… thì tôi đây thà tự sát để quên đi.
Anh ta tựa người vào sofa, khóe môi nhếch
lên hình như tâm trạng không tồi, trong mắt có chút đăm chiêu như đang suy nghĩ
điều gì đó. Lát sau, anh ta ngẩng đầu nhìn vào vẻ mặt nghi vấn của tôi, lạnh
lùng lắc đầu: “Không có.”
“Ồ…” Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Anh ta đứng lên hỏi: “Ăn xong chưa? Xong
rồi thì đi thôi.”
“Tới thẳng trường luôn sao thầy?” Tôi hỏi.
Anh ta liếc tôi một cái: “Không như vậy
thì sao?”
Tôi yên lặng, đi theo phía sau.
Lúc Chu Dật cho xe chạy vào trường, ngoại
trừ người quét dọn và bảo vệ ra thì không có ai trong đó. Chưa đến giờ vào học,
trường vắng lặng phủ lớp sương mù, không khí rất mát mẻ.
Chu Dật vừa mở cửa xe, vừa nói: “Cặp
sách của em vẫn còn trong lớp, giờ lên làm bài tập bù lại vẫn còn kịp.
Tôi quay phắt lại, kinh ngạc la lên như
sắp chết: “Còn phải làm bài tập bù sao thầy?”
Anh ta im lặng gật đầu, cười nói với
tôi: “Nếu không, em cho rằng mình tới trường sớm là để chạy bộ tập thể dục buổi
sáng à?”
”…”
Đáy lòng tôi im lìm như chảy máu, quả thật
máu đã đầm đìa trong lòng.
Tên Chu Dật nhẫn tâm