Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323915

Bình chọn: 9.5.00/10/391 lượt.

lần nữa.”

“Thầy quyết định sẽ đến thăm gia đình của

những học trò cá biệt. Đầu tiên sẽ là em: Chu Đạm Đạm, tối nay em nên thông báo

trước với người nhà nhé.”

Tôi mở trừng hai mắt, đôi chân cứng ngắc

dưới bàn…

Thăm, thăm, thăm… nhà á?

Có phải anh ta uống lộn thuốc rồi không?

Đản Đản im lặng

Tôi thật sự hoảng sợ trở về nhà.

Tôi luôn cho rằng mình là người có tố chất

tâm lý tốt, nhưng hôm nay tôi mới nhận ra điều đó hoàn toàn sai lầm.

Sự gian trá của Chu Dật đã hoàn toàn làm

tôi tiêu tan ý tưởng anh ta là một người đứng đắn. Anh ta ném một quả bom hẹn

giờ đến viếng nhà, mà tôi phải vui sướng khua chiêng gõ trống chào đón.

Tôi như một cô dâu bé nhỏ lôi kéo cha

mình: “Ba ơi… Con nói ba biết một chuyện, nhưng ba đừng kích động nha.”

“Ôi con gái, sao mặt mày con trông thảm

thế kia, con sợ gì vậy hả?”

“Ơ?” Tôi vội vã sờ lên mặt mình, ngăn nó

đừng nhăn nhúm lại.

Ba đang nấu ăn trong bếp, tôi tựa như một

con ruồi bay lượn xung quanh. Khi ông bất chợt quay người lại, tôi sợ tới mức

đánh rơi luôn cái đĩa. Rốt cuộc ba dừng tay, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải con

làm hỏng bài thi không?”

Tôi im lặng một giây, rồi khổ sở lắc đầu:

“Dạ không phải, là… thầy giáo chủ nhiệm lớp con muốn đến thăm nhà mình.”

Ba vội vàng dẹp cái xẻng xào nấu qua một

bên, mắt sáng lên: “Thật hả con? Nhưng sao bỗng dưng thầy muốn đến nhà? Đản Đản,

con làm được việc tốt gì ư?”

Lòng tôi hung hăng rơi xuống ba vạch đen

ngòm. Cuộc viếng thăm này mà ba cũng cho rằng tôi được tuyên dương, nhưng có ngờ

đâu chỉ là để phê bình một cô học trò hư hỏng như tôi. Tôi phải làm cách nào để

nói cho ba biết, thầy của mình muốn dùng chiêu ‘giết gà dọa khỉ’ nhằm tạo uy

tín!

“Chuyện này… con cũng chưa rõ lắm. Ba

thay quần áo đi, thầy con nói tới chiều sẽ đến.”

Ba tôi rất vui mừng, vung tay múa chân

như người mới đôi mươi. Kích động cứ như kẻ đến thăm không phải là thầy giáo mà

là một ngôi sao nổi tiếng. Tôi buồn bực đứng chôn chân tại chỗ, với vẻ đau khổ

tận cùng...

Tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ba mình

vui mừng ra sao khi biết được hành động anh dũng của tôi trong trường. Lờ đi sự

hiện diện của Chu Dật gần đây đã lột mất một lớp da, khiến tôi phải mang mặt nạ

nữ quỷ của thế kỉ 21.

Muốn lừa dối tót lọt trước mặt ba, tôi

chỉ còn cách ngăn cản Chu Dật đừng đem mấy chuyện xấu xa của tôi nói ra. Cố gắng

khiến anh ta chỉ kể những biểu hiện tốt mà thôi.

Rốt cuộc ở trong trường, tôi có những biểu

hiện nào tốt đây? Nghĩ hoài không ra kết quả, tôi thất vọng đi tới phòng ba

nhìn vào.

Ba mở cửa, tôi sợ hết hồn: “Á, ba không

cần ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, mình có phải đón tiếp thủ tướng đâu ba?”

“Con nhóc này, sao lại nói như thế hả?

Ba muốn tạo một ấn tượng tốt với thầy con thôi. Con cũng mau đi thay bộ đồ khác

đi.”

Tôi nín thinh, yên lặng thay bộ độ ngủ

trong nhà bằng một bộ đồ được ngụy trang thật tốt. Phải khiến tôi giả tạo [21'>

đến tận trời mây hay sao đây? – Tôi ai oán nghĩ.

[21'> Nguyên bản: trangB (slang) giả tạo

để đạt lợi ích.

Khoác bộ đồ thục nữ trên người, tôi ngồi

trong phòng khách than thở, nhìn đi nhìn lại chiếc đồng hồ trên tường. Còn tám

phút lẻ ba mươi sáu giây nữa, ác ma Chu Dật sẽ đến đây để cướp lấy tính mạng

quý giá của tôi…

Lòng đang run rẩy, thì bỗng nhiên tiếng

điện thoại di động vang lên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói ma quỷ ngày

đêm ám ảnh tôi: “Chu Đạm Đạm phải không? Em ra đón thầy nhé, thầy… tìm không thấy

nhà em.”

Vừa nghe xong, ở đầu dây điện thoại bên

này, tôi điên cuồng cười lên ba tiếng khinh bỉ cái cử chỉ khách sáo của Chu Dật.

Sau đó mới đắc ý dạt dào ra sân, thả bộ đến góc đường chính.

Quả nhiên thấy được bộ dáng cao lớn của

đồng chí thầy Chu, tay đút trong túi quần, vẻ mặt dương lên tự đắc.

Cảm giác cứ như anh ta đi nghỉ phép, chứ

không phải đến viếng thăm một cô học trò hư hỏng. Tôi cười tủm tỉm chào hỏi,

cúi đầu thật mạnh một góc chín mươi độ.

“Thầy Chu, thầy thật đúng giờ, em dẫn đường

cho thầy nhé.”

Chu Dật hồ nghi nhìn ánh mắt vô hại đang

tươi cười của tôi, sau đó cùng sánh vai bước đi.

Tôi vừa mỉm cười với người hàng xóm đi

ngang bên cạnh, vừa cất tiếng hỏi anh ta: “Hôm nay thầy Chu định tán gẫu với ba

em chuyện

Có lẽ anh ta bị nụ cười khéo léo của tôi

làm kinh ngạc, nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm: “Tất nhiên là đến nói chuyện tình

hình học tập của em rồi.”

Tôi chớp chớp mắt định nói thêm, thì bỗng

dưng dì La vừa mới ra cửa giữ chặt: “Ối cô nhóc Đạm Đạm đáng yêu, cháu đi với

ai đấy?”

Tôi liếc nhìn nụ cười như gió xuân trên

môi Chu Dật, rồi nhìn sang dì La mỉm cười đoan trang, nói: “Dì La, đây là thầy

Chu – giáo viên chủ nhiệm lớp cháu, hôm nay đến thăm nhà ạ.”

Dì La kinh ngạc nhìn Chu Dật, chắc chắn

trong lòng đã liên tục trầm trồ khen ngợi, chỉ chưa đến mức kéo tay anh ta mà

thôi. Dì vui mừng nói: “Không biết Đạm Đạm của chúng tôi ở trong trường ngoan

ngoãn đến mức nào, mà ngay cả thầy giáo cũng tự mình đến tận nhà thăm hỏi thế

này?”

Giọng điệu đó, thái độ biểu hiện đó, tựa

như tôi là một ‘trạng nguyên’ trong trường.

Tôi thiếu đi


Snack's 1967