
ba năm trước đây, đã biến thành một người đàn ông có nội
tâm sâu sắc.
Không hiểu sao cái mũi lại có vị chát.
Ở phía trước, Chu Dật đi chưa được mấy
bước đã ngừng lại, xoay người lại, đôi mắt đen đẹp lúc sáng lúc tối: “Đạm Đạm?”
Tôi không suy nghĩ nhiều, đột nhiên nhớ
tới cuộc điện thoại anh vừa nhận, vì vậy nói với anh: “Anh có phải còn có việc
hay không nhỉ? Nếu không anh cứ đi làm việc đi, em quay về trường học.”
Anh nghe vậy hình như có chút kinh ngạc,
nhưng không nhiều lời, thay tôi mở cửa xe: “Anh đưa em về.”
Tôi phì một tiếng bật cười, chỉ vào cách
đó không xa nói: “Thấy cái tòa nhà màu hồng kia không, đó chính là cổng sau trường
học chúng em rồi, giá cả tăng lên, em vẫn là thay anh tiết kiệm tiền xăng đi.”
Anh có chút không tán thành nhìn chằm chằm
tòa nhà màu hồng kia hỏi tôi: “Em đi qua đó khoảng bao lâu?”
Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì, vì vậy
vỗ vai anh, làm ra vẻ mặt anh chuyện bé xé ra to: “Yên tâm được rồi, tối đa là
mười lăm phút đồng hồ, hơn nữa an ninh trật tự ở xung quanh trường học tụi em
có tiếng là rất tốt.”
Sợ anh cố ý đưa tôi về, tôi còn cố ý khụ
khụ hai tiếng, quét mắt nhìn vùng bằng phẳng trước ngực, mới nhéo nhéo ví tiền
rỗng, cuối cùng che một bên mặt nũng nịu nói: “Em nghĩ rằng, mặc kệ là em bị cướp
sắc hay giựt tiền, loại khả năng này giống như là Trung Quốc chúng ta đá bóng
ra biên, lũy thừa an toàn cao tới 99%.”
Chu Dật vừa nghe, buồn cười, cười ha ha.
Đây là sau khi Chu Dật về nước, lần đầu
tiên tôi thấy anh cười thỏa mãn đến thế. Lông mi, khóe mắt, môi mỏng, thậm chí
là cái mũi cao thẳng đều nhuốm một ý cười nồng đậm, trong bóng đêm khuya xanh
thẳm, hết sức mê người.
Tôi nhìn thấy cũng ngốc nghếch cười
theo: “Anh đừng cười, đây thực là lời từ đáy lòng em đấy.”
Cặp mắt phượng chói mắt kia của anh giống
như muốn chảy nước mắt, khóe miệng nhếch lên phát ra một tiếng nỉ non trầm thấp
không thể nghe thấy: “Em đấy…” Lập tức một bàn tay to tự nhiên nhấc lên sờ sờ đầu
tôi.
Tôi biến sắc, lùi về sau một bước.
Ai biết giây tiếp theo đã bị một đôi tay
mạnh mẽ vòng ôm qua, gắt gao siết chặt tôi vào lòng, một cảm giác quen thuộc ập
đến.
Trái tim tôi điên cuồng nhảy lên, trong
đầu hoảng loạn, giãy dụa chẳng biết nên làm gì bây giờ, rõ ràng muốn đẩy ra rồi
lại luyến tiếc buông tay.
“Đừng nhúc nhích.” Đầu ngón tay lạnh lẽo
lướt qua gương mặt tôi, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên ở bên tai, nghe giống
như một đứa trẻ đanh đá đang làm nũng: “Để anh ôm một cái.”
Tôi ở trong lòng anh không thể động đậy,
bị hơi thở của anh vây quanh, đáy lòng giống như bị tập kích.
Không được! Tôi cắn môi dưới, dồn sức đẩy
anh ra: “Chu Dật.”
Hai mắt anh nhìn chằm chằm tôi, hoàn
toàn không thấy ý cười, trong mắt cũng nhìn không ra vui giận.
“Em, em phải đi về rồi!”
Lúc này anh mới mỉm cười, giọng điệu
bình tĩnh nói: “Được, em đi đi.”
“Vậy, tạm biệt.” Nói xong tôi liền xoay
người rời đi.
“Chờ một chút.” Anh bỗng nhiên dừng tôi
lại: “Cảm ơn sự tiếp đãi đêm nay của em, cháo ăn ngon lắm.”
Tôi xấu hổ cười cười: “Anh không cần
khách sáo như vậy.”
“Ừ, vậy trên đường em chú ý an toàn, tới
phòng ngủ rồi thì nhắn tin cho anh.” Anh dừng một chút: “Số của anh không thay
đổi.”
“…Vâng”
Tôi đi vài bước, không nghe thấy âm
thanh khởi động xe, liền nghi hoặc quay lại nhìn.
Chu Dật căn bản không lên xe, mà là dựa
vào thân xe hút thuốc, ánh lửa lúc rõ lúc mất, khói tỏa ra. Hình như để ý thấy
tôi dừng bước, anh nâng giọng hỏi tôi: “Làm sao vậy?”
“Anh… không về sao?”
Anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh,
híp mắt nói: “Em đi đi, anh muốn nhìn em đi.”
Tôi gần như hoảng loạn bỏ chạy, thậm chí
không dám quay đầu lại lần thứ hai, rất sợ không cẩn thận nhìn thấy vẻ mặt cô
đơn của anh.
Mãi cho đến lúc đi được hơn một trăm
mét, tôi mới lén quay đầu lại, mơ hồ thấy được chiếc xe màu xám bạc quay đầu rời
đi.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác bị người
ta móc ra hết.
Làm cho tôi nghĩ đến mấy ngày hôm trước
nhìn thấy một câu nói đặc biệt 2B, tôi nhìn về chiếc xe tuyệt trần im lặng mà
2B cảm thán:
Trong lòng có phần mộ, ở đó không có người
chết.
Tôi run rẩy một chút, xoay người tiếp tục
đi về hướng cổng sau.
Tôi mệt mỏi đá văng cửa phòng ngủ.
Tiểu Tiểu hai mắt phát sáng nhanh chóng
chạy tới: “Thế nào thế nào? Gặp chưa hả?”
Thiểm Nhất Thiểm ngậm bàn chải đánh
răng, một miệng đầy chấm nhỏ bọt nước từ trong WC thò đầu ra, ồm ồm nói với Tiểu
Tiểu: “Trên đường về tớ nhìn thấy Lý Đông Lâm đi một mình, chắc chắn cô nàng đã
gặp rồi, nếu không thì Lý Đông Lâm có thể về một mình sao?”
“Thực sự!!?” Tiểu Tiểu hưng phấn suýt nhảy
dựng lên, kéo cánh tay tôi ngồi lên giường: “Bà cô của tôi ơi, nhanh kể lại tiến
trình từ đầu tới cuối cho tớ đi, cả ngày hôm nay tớ đều nhớ đến chuyện này của
cậu đấy.”
Tôi liếc mắt trừng cô nàng: “Tại sao tớ
lại thấy cậu còn hưng phấn hơn tớ nhỉ? Cậu hưng phấn cái gì đây?”
Tiểu Tiểu tặc lưỡi: “Gặp mặt người yêu
cũ, còn là mối quan hệ cấm kỵ của giáo viên và học sinh như vậy, tớ nghĩ rất
hưng phấn nhá! Tớ yêu nhất tiết mục như v