XtGem Forum catalog
Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324761

Bình chọn: 8.5.00/10/476 lượt.

em làm giáo viên. Sau đó, có một lần, em

thấy anh và Viên Trạch Khải trò chuyện rất vui vẻ ở cửa hàng khu Đông, em…, anh

biết em vẫn rất ghét hắn, cho nên đối với anh liền khó tránh khỏi có liên quan,

có chút nghi ngờ và khúc mắc.”

Tôi dừng lại một chút, mắt nhìn Chu Dật,

anh không có biểu cảm gì, thản nhiên nhìn tôi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tôi do dự chốc lát, tiếp tục nói: “Em,

em không biết làm sao đến hỏi anh, cho nên cố ý nói bóng gió với anh, nghĩ anh

sẽ chủ động đến hỏi em hoặc là nói cho em biết quan hệ của anh với Viên Trạch

Khải. Nhưng… cái gì anh cũng chưa từng nói, em lại càng để bụng hơn. Mãi cho đến

một lần ở nhà anh, em nhìn thấy Viên Trạch Khải lại vào được nhà anh, mà anh

bày mưu tính kế làm thế nào để xử lí chuyện ngoài ý muốn của mẹ em.

Khi đó, em bỗng chốc phản ứng lại rằng

anh cái gì cũng biết! Giống như kiểm soát những việc lớn như vậy ở Hác Phong

thì chắc chắn đã điều tra qua bối cảnh của bà, nếu anh biết chuyện ngoài ý muốn

của mẹ em, chắc chắn sẽ biết em là con gái của bà ấy, mà anh lại giả vờ như cái

gì cũng không biết, cũng chưa từng nói qua với em, em cho rằng mình giống như một

đứa ngốc bị anh lừa gạt.”

Chu Dật khẽ thở dài, xoa xoa ấn đường,

nhưng bản thân lại không nói gì.

Tôi càng hăng hái nói hết lời: “Sau này,

trợ lí của anh tìm đến nhà, mới đem việc hiểu lầm này làm rõ ràng, em…” Vừa

nói, hai tay của tôi nhanh chóng nắm chặt cùng một chỗ trên đầu gối, cũng không

biết nên dùng lời nào để biểu đạt tâm tình phức tạp hiện tại của mình. Không thể

làm gì khác hơn là im lặng nhìn chằm chằm anh: “Xin lỗi, vì chuyện của mẹ em mà

quá mức dây dưa, hơn nữa khi đó em quá ngây thơ, cái gì cũng không hiểu rõ,

không nghĩ đến hậu quả mà cứ khăng khăng làm ra chuyện kích động, không để ý đến

tình cảm và suy nghĩ của anh lại tìm cách làm anh tổn thương. Sau khi anh đi rồi

em vẫn rất hối hận, em… thực sự xin lỗi.”

Sau khi nói xong một mạch, trong lòng lại

không có cảm giác một tảng đá lớn rơi xuống đất tiêu tan mà là thấp thỏm bất an

nhìn Chu Dật.

Chu Dật đặt tay trái ở trên bàn, đồng hồ

trên cổ tay đụng vào bàn “Cộp” một tiếng, trong nhà hàng an tĩnh đặc biệt vang

dội.

“Em biết không, anh cũng không có mẹ.”

“Hử?” Tôi không có nghe rõ anh ‘ông nói

gà bà nói vịt’.

“Trước đây anh có một người bạn làm bác

sĩ tâm lí nói cho anh biết, đứa bé có cha hoặc mẹ qua đời thì tính cách có rất

nhiều điểm thiếu sót, bình thường lại không dễ dàng nhận ra. Ví dụ như lòng tự

trọng quá mạnh mẽ, suy nghĩ tâm tình quá mức mẫn cảm, vấn đề cần suy nghĩ trước

hết sẽ áp dụng thái độ bi quan, hoặc là đồng thời có khuynh hướng ‘Vỏ đã mẻ lại

sứt’, đứa trẻ như vậy ngoại trừ là một kẻ phản nghịch ở mức độ thấp, nói chung

không giống những đứa trẻ bình thường, nhưng một khi bị kích thích, phản ứng so

với người thường càng quyết liệt hơn, áp dụng những thủ đoạn khá tàn nhẫn để bảo

vệ bản thân.”

Nghe xong những ví dụ này, sau lưng tôi

tóa ra mồ hôi lạnh, bối rối nói với Chu Dật: “Em…”

Anh lắc đầu ý bảo để anh nói xong: “Lúc

mẹ anh qua đời, anh còn rất nhỏ. Ngoại trừ có lòng tự trọng mạnh mẽ, thật không

có tính cách quá khích nào khác. Nhưng cha anh lại một lòng với công việc, có

lúc bận rộn đến mức quên cả sinh nhật của anh, chưa từng đi họp phụ huynh, chưa

bao giờ cùng anh ăn một bữa cơm hoàn chỉnh, mà anh trai anh lúc đó lại bị đưa

ra nước ngoài, cho nên từ nhỏ đến lượt anh không có một đối tượng đặc biệt nào

để dốc bầu tâm sự. Cũng chính bởi vì vậy, anh có thói quen đem một ít tâm tư hoặc

là tìm cách để ở trong lòng, không muốn biểu đạt.”

Tôi khẽ nhếch miệng, trong lòng kinh ngạc

không ngừng, lần đầu tiên nghe thấy Chu Dật nói về gia đình mình và tính cách

không muốn ai biết của anh, khó tránh khỏi cảm thán quan niệm mỗi nhà mỗi

Hóa ra, Chu Dật lúc còn bé lại quá cô độc

như thế.

Cơ thể của Chu Dật nhích lại gần, giống

như rơi vào hồi ức, anh nói: “Lúc ở Anh, khi bị mất ngủ anh thường nghĩ, có phải

bởi vì chúng ta muốn giữ những buồn bực muốn nói với đối phương ở trong lòng,

cho nên mới có thể chia tay hay không, nếu là như vậy, ai trong chúng ta cũng

không nhất định phải xin lỗi đối phương.”

Chu Dật không nhìn tôi, tôi cũng không

thấy rõ gương mặt của anh.

Bên ngoài, bầu trời âm u, nhưng hẻm nhỏ

lại được một loạt đèn lồng đỏ chiếu sáng trưng, thấp thoáng màu hoa đỏ ở trên

cây, muốn chống cự vẫn tốt đẹp.

Tôi nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng

hỏi anh: “Ở Anh, anh thường xuyên bị mất ngủ không?”

“Thỉnh thoảng sẽ.”

Lúc tính tiền xong xuôi đi ra, đèn bên

ngoài đã bật sáng, đi ở trên đường chủ yếu đều là sinh viên. Chu Dật đi ở bên

trái tôi, tôi lặng lẽ bước chậm rãi ở phía sau nhìn bóng lưng của anh được bao

phủ trong tia sáng màu da cam từ đèn lồng ở hai phía bắn ra.

Dáng người thon dài rắn rỏi và chìa khóa

xe nắm trong tay làm cho anh bộc lộ hết tài năng giữa một đám sinh viên còn hơi

sữa.

Cứ thế trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên

nghĩ đến người thầy giáo nham hiểm vừa uy hiếp tôi chăm chú đọc sách thi đậu đại

học vừa cưng chiều tôi