Disneyland 1972 Love the old s
Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324602

Bình chọn: 7.5.00/10/460 lượt.

ẫn chậm

chạp không chịu tìm hiểu em. Hóa ra! Hóa ra ông anh đã sớm có vợ cả, chắc chắn

đã xác định sẽ cưới hỏi đàng hoàng, em… em rất đau lòng đấy!”

Tôi vừa đen mặt vừa nhìn cô nàng…

Mục Tư Ngôn nhẹ nhàng cầm hai tay tôi

nói: “Ngài yên tâm đi, chúng em sẽ không chen chân vào tình cảm của ông và bà

nhà, chúng em tự nguyện vi thần dập đầu.”

Tôi rất ưu sầu: “Tư Ngôn nè, vi thần dập

đầu hình như không thể dùng như thế

“Thế nhưng!” Thiểm Nhất Thiểm cầm một

cây gậy trúc, u ám tối tăm nói: “Thành thật thì khoan (dung), kháng cự thì

nghiêm. Ông anh, ngài nên biết, nếu như ngài dám lừa gạt chúng em dù chỉ một

chút, tập thể chúng em liền đi xử lí bà nhà đấy!”

Tôi run rẩy, ngã lên giường, cuối cùng từ

bức bách đến lạm dụng uy quyền, không thể làm gì khác hơn là công bố với hậu thế

nghiệt duyên của tôi và Chu Dật.

Ba cô nàng ngửi được mùi ngon, chờ tôi

nói xong chuyện một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Tiểu Tiểu chớp mắt sao nhìn tôi nói: “Tớ

vẫn cho rằng chuyện nữ sinh ở phòng ngủ bên cạnh kia cùng một lúc gặp gỡ ba người

con trai là vô cùng KN (24) rồi, té ra núi cao còn có núi khác cao hơn, KN chân

chính là đây, mai danh ẩn tích trong phòng ngủ của chúng ta nhiều năm như vậy!!!”

Kết quả cuối cùng đối với Tư Ngôn hình

như rất không vừa lòng, yếu ớt hỏi tôi: “Vậy cậu có biết hiện tại anh ta ở đâu

không?”

Tôi lắc đầu: “Anh ấy ở nước ngoài, cụ thể

ở đâu thì không biết.”

Ý nghĩ của Tư Ngôn vẫn còn chưa hết, cầm

lấy bức ảnh gõ gõ hồi lâu, liên tục thở dài: “Thật đẹp trai, người đàn ông đẹp

trai như thế mà cậu cũng nhẫn tâm.”

Tôi trầm mặc lấy lại tấm hình.

Bức ảnh còn mới tinh, cô gái ở trên đó

cười đến mức không tim không phổi, cùng với người đàn ông khôi ngô kiêu ngạo

bên cạnh hài hòa đến bất ngờ, lại còn có chút mùi vị được ông trời tác hợp cho.

Thời gian 3 năm, diện mạo của tôi không

thay đổi lắm, gương mặt hài lòng quen thuộc trong hình, lại vừa cảm thấy không

giống mình.

Lúc này, Thiểm Nhất Thiểm một mực yên lặng

không nói gì vươn tay gõ trán tôi: “Đạm Đạm.”

“Sao?”

Thiểm Nhất Thiểm cau mày, đôi mắt chân thành

nhìn tôi, đắn đo mở miệng: “Cậu không cảm thấy Chu Dật kia là người vô tội

sao?”

“Tớ… tớ lúc đó quá kích động, sau này

lúc biết rõ sự thật, anh ấy đã đi rồi

“Này, bất luận thế nào, tớ nghĩ cậu nợ

người ta một lời xin lỗi, thực sự.”

Tiểu Tiểu có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt tối

tăm bất định của tôi, tưởng rằng tôi mất hứng, giảng hòa nói: “Nhưng bọn họ đã

không còn liên lạc, cho dù Đạm Đạm thầm cảm thấy áy náy, cũng tìm không được

người ta mà.”

Thiểm Nhất Thiểm nhìn tôi một lát, không

nói gì nữa.

Mấy người ăn ý nói sang chuyện khác.

Tôi lại không có tâm tư nghe tiếp nữa.

Buổi tối, ánh trăng bên ngoài đặc biệt

sáng tỏ, tôi ôm gối mãi không ngủ được, liền thừa dịp sau khi những người khác

đã ngủ say, tay chân nhẹ nhàng chuồn xuống dưới.

Phong cảnh vườn trường yên tĩnh lúc nửa

đêm cùng với ban ngày hoàn toàn khác nhau, thiếu mất những tiếng động lớn ầm ĩ,

có phần thần bí hơn.

Ánh trăng miễn cưỡng hắt xuống, bóng cây

loang lổ, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, tiếng lay động của lá cây lả

tã trong đêm khuya yên tĩnh ở đây vô cùng trong trẻo êm tai.

Tôi đi nửa vòng quanh đường nhỏ, rồi ngồi

xuống ghế đá ở mép hồ.

Bên tai lại vang lên câu nói khéo léo của

Thiểm Nhất Thiểm lúc ban ngày.

Có lẽ, cô nàng muốn nói tôi quá ích kỉ,

nhẫn tâm, Chu Dật bực bội đi rồi, mới đau lòng ân hận.

“Haizz…” Tôi bất đắc dĩ thở dài.

“Haizz…”

Cách đó không xa, cũng có người thở dài

giống tôi!

Tôi hơi sợ mà đứng lên, đi vài bước về

phía trước mặt bên hồ, thấy bóng lưng của một người đàn ông.

Dưới ánh trăng lờ mờ, không thấy rõ là

ai.

Có lẽ chỉ là một sinh viên nửa đêm ngủ

không yên giống như tôi.

Tôi xoay người định đi, không nghĩ tới

người nọ đã phát hiện ra tôi, bắt chuyện: “Này bạn, có tâm sự hả? Qua đây ngồi

đi.”

Mang theo một chút tò mò, tôi đi qua, dự

định cảnh giác thật tốt để ba chân bốn cẳng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Lúc này mới nhìn rõ là một người đàn ông

khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt gầy gò.

Chẳng lẽ là một ông thầy thất bại?

Người nọ cười chất phác, gãi gãi đầu:

“Tôi là bảo vệ của trường, bọn họ đều gọi là Anh Quan.”

Tôi thật thà gọi theo: “Xin chào Anh

Quan!” Nghĩ tên này nghe quen tai.

Phút chốc, trong chợp nhoáng, tôi bỗng

nhiên nhớ tới thời kì đi học, có một người bảo vệ vô cùng dũng cảm, mai phục dưới

khu kí túc xá nữ vài ngày cuối cùng bắt được một tên biến thái chuyên ăn trộm

quần lót của nữ sinh ở đại học A.

Khoảng thời gian đó, tên gọi Anh Quan

này còn cực kì hot một thời.

Hóa ra chính là người đàn ông vóc dáng

nghiêng gầy trước mắt này đây!

So với hình tượng người đàn ông cao lớn,

thô kệch, khỏe khoắn trong tưởng tượng của tôi đúng là chênh lệch quá lớn.

Tôi nhìn chằm chằm Anh Quan, cảm thấy

ngưỡng mộ hơn.

Dường như Anh Quan lại không phát hiện

ra suy nghĩ của tôi, anh cầm một cành cây ở trong tay, vẽ vẽ một bức tranh lên

mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn trăng rằm treo trên không trung, thâm tình thì

thầm:

T