
ó là xứng đáng. Anh là con yêu
quái biết chiếu đúng vào kẽ hở trái tim của Phong Lan.
“Đinh Tiểu Dã, gặp được em là phúc bảy mươi đời của anh. Kiếp trước anh là yêu quái, chắc đã tu luyện một tỉ năm. Anh không chịu nói
yêu em thì cố mà dùng hành động để thể hiện cũng được, em cũng chẳng
khách sáo với anh đâu. Kiếp này anh đừng hòng nghĩ đến chuyện gì khác,
phải luôn ghi nhớ đến em, bảo vệ em. Cho dù em già đi, xấu hơn, đi giày
cao gót, trước khi ra khỏi nhà trang điểm nửa tiếng đồng hồ, nghiện mua
quần sao, sơn móng tay móng chân, xịt nước hoa, lúc hôn thì tặng anh một mồm sơn, anh cũng vẫn phải nhường nhịn.”
“Đàn bà đúng là phiền
phức, hình như chỉ suy nghĩ được có vậy.” Đinh Tiểu Dã cười đau khổ,
nhưng đến cả luật sư Hàn đang ngồi im lặng cũng nhìn thấy giọt lệ ánh
lên nơi khóe mắt anh khi cúi đầu.
“Sắp hết thời gian rồi. Còn gì nữa thì tranh thủ nói nốt đi.” Luật sư Hàn nhìn đồng hồ rồi nhắc Phong Lan.
Phong Lan đứng dậy, nói với Đinh Tiểu Dã từ trên cao: “Em cho anh một cơ hội
nữa để nói yêu em. Lần gặp sau không biết đến tận khi nào nữa.”
Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ bối rối, lúng túng nói: “Có cần thiết phải yêu cầu liên tục như vậy không?”
“Khốn kiếp, anh có nói hay không?” Phong Lan tức tối.
Luật sư Hàn tỏ vẻ muốn tìm người cảnh sát xin thuốc lá hút, đi trước ra cửa.
Đinh Tiểu Dã lắp bắp: “Tôi…” Anh như thể bị dồn ép bí bách quá, mặt đỏ bừng. “Tôi có một thứ cho em, ở trong ngăn kéo bàn trang điểm của em.”
Phong Lan không hiểu nổi, bắt Đinh Tiểu Dã nói mấy từ đó sao lại khó khăn đến thế. Anh càng không chịu nói, cô càng muốn nghe, dường như đây bỗng
chốc trở thành cuộc ganh đua giữa hai người. Hay anh là kiểu người e ấp
chỉ thích thổ lộ tình cảm kín đáo? Chỉ là cô không nhận ra?
Việc
đầu tiên khi cô vừa về đến nhà là đi tìm thứ mà Đinh Tiểu Dã nói. Ngăn
kéo có để mấy tờ sao kê ngân hàng và giấy chứng nhận sở hữu nhà đất,
ngoài ra còn một chùm chìa khóa có đeo thỏ xâu bằng hạt cũ kĩ. Thứ khiến cô ngạc nhiên nhất là cuốn sách từng là của cô – Tuyển tập tác phẩm của Somerset Maugham.
Phong Lan cuống quýt lật giở cuốn sách, chỉ
tìm thấy hai chữ, đó là chữ ký của cô ỏ trang đầu. Cô bực mình vứt quyển sách sang một bên, nằm vật ra giường, tấm chăn sượt qua má cô, ngưa
ngứa, như thể Đinh Tiểu Dã đang ngậm cành lau vờn trước mặt. Cô nhớ lại
lần đi nướng BBQ bên hồ nước hôm đó. Đinh Tiểu Dã đã đọc một đoạn truyện của Maugham. Phong Lan ngồi phắt dậy, tìm ngay ra
trang đó, ngoài giấy trắng mực đen thì không hề có thứ gì khác.
Đàn bà coi tình yêu vô cùng quan trọng, lại còn muốn thuyết phục chúng ta,
kêu gọi chúng ta tin tưởng rằng toàn bộ cuộc sống của con người là để
yêu đương, sự thực thì tình yêu chỉ là một phần bình thường trong cuộc
sống. Chúng ta chỉ biết có tình dục, đó là điều bình thường, lành mạnh,
còn tình yêu, đó là một chứng bệnh.
Lẽ nào bệnh ngấm sâu đến tận
xương tủy chỉ có ở mình cô? Phong Lan sờ tay lên hàng chữ in, trăm nghìn suy nghĩ xáo trộn mà không có một lời giải, cho đến khi cô nhìn thấy
kẹp bên trong trang sách là một sợi tóc màu nâu đậm.
Trước những lời đồn
đại đàm tiếu ở bên ngoài, Phong Lan không tránh né, cũng không phản ứng
lại. Tuy nhiên gió bão bên ngoài thật ra chỉ lướt qua, đến rồi lại đi,
luồng khí lạnh trong gia đình mới là vấn đề chính cô cần phải đối diện.
Gia đình vẫn là chỗ dựa ấm áp nhất của Phong Lan, bố mẹ là tảng đá vững
chắc không bao giờ lung lay phía sau cô, nhưng ấm áo có thể trở thành
xiềng xích, vững chắc cũng có thể trở thành rào cản, tuy vậy cô không
thể phàn nàn, không thể làm ầm, bởi cô hiểu rất rõ, người thân chỉ là
muốn tốt cho cô.
Bố mẹ Phong Lan không phải vừa nghe thấy “tin
xấu” là vội vàng xông ra ngăn chặn, mà ngược lại, lần này họ giữ thái độ cực kỳ bình tĩnh và kiềm chế. Họ hiểu con gái mình, Phong Lan là người
cương quyết, một khi đã định làm gì thì rất khó dao động, đối phó với sự ngang bướng của cô, cách tốt nhất là để quả táo tự mục rữa từ bên
trong.
Khi học tiểu học, Phong Lan từng vô cùng khao khát được
trở thành vũ công ba lê chuyên nghiệp, bố mẹ cô cho rằng làm nghề nghệ
thuật không hề dễ dàng, sợ cô say mê tập múa quá sẽ ảnh hưởng đến việc
học tập, nhưng mặc kệ bố mẹ nói rách miệng, Phong Lan vẫn kiên quyết
không chịu quay đầu. Gia đình không nộp tiền học phí cho lớp học thêm,
cô bèn lấy tiền mừng tuổi của mình để nộp, người lớn cố tình không đưa
đón đi học, cô một mình bắt xe bus phải đổi chuyến đến ba lần, đi đi về
về tốn rất nhiều thời gian, nhưng nhất định tiếp tục kiên trì tập luyện.
Sau đó khi Phong Lan gặp thất bại trong lần tuyển chọn cho kỳ thi của thành phố, giáo viên hướng dẫn nói với cô, cô múa đẹp nhưng đối với một vũ
công chuyên nghiệp, dáng người cô tuy cao, nhưng các yếu tố hình thể
không phải là rất tốt, trong ngành này xác định không thể nổi trội hơn
người. Sau chuyện đó, người trong nhà không phải phí công nói đến nửa
câu, Phong Lan đã tự điều chỉnh mục tiêu sống của cô, không thể trở
thành nghệ sĩ múa thì cô muốn làm bà chủ nhà hàng. Ước mơ này trong mắt
người