
ích trong việc giảm thiểu thời gian chịu án. Không thể bán
nhà… vì về ở nhà bố mẹ cũng không tiện, mà tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để ngủ ngoài phố, nên chuyển nhượng nhà hàng là hợp lý hơn cả, tôi lại
nhân thể được nghỉ ngơi một chút. À mà cậu chưa biết tôi có chứng chỉ kế toán viên chuyên nghiệp CPA đâu nhỉ? Chắc không nghĩ tôi có năng lực
như vậy đâu. Tôi là kiểu người không thể chết đói được, cậu yên
tâm!”
Đinh Tiểu Dã lấy ngón tay cái để
dịch chuyển chiếc còng phía bên cổ tay kia, nửa tháng nay, anh đã thích
nghi với một vật đính thêm vào cơ thể, tuy nhiên tương lai còn cần phải
thích nghi thêm rất nhiều thứ nữa.
“Hối hận không? Phong Lan.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hề tránh né, không hề giấu giếm, thậm
chí không định tìm từ để biểu lộ lòng cảm kích, chỉ bình thản, dửng dưng như vậy.
“Hối hận” là từ mà Phong Lan đã nghe quá nhiều người
nhắc nhở cô, cô coi như mình đã mất phản ứng, nhưng khi lời người đời
hay nói xuất phát từ miệng anh thì cô lại thấy giật mình, khóe mắt cay
xè không kiềm chế nổi.
“Tạm thời vẫn chưa, sau này thì khó nói.
Dù sao đến lúc đó cũng muộn rồi, không cần biết.” Cô nghiêng mặt giả vờ
hất tóc mái che đôi mắt mình đi, lúc quay lại nhìn anh, cô đã bình tĩnh
hơn nhiều, cười nói tiếp. “Cậu biết người ta nói tôi thế nào không? Con
điên, đồ ngốc, điên tình, con khùng. Tôi quen nghe cậu mỉa mai rồi, da
mặt cũng thành dày rồi. Thật ra tôi không điên cũng không ngốc, càng
không phải điên tình. Tôi chuẩn bị cho bản thân mình. Cậu được ra sớm
thì người được lợi là tôi. “Thích ăn cá muối thì phải chịu khát”, câu
nói này là cậu dành cho tôi. Áo khoác mùa đông kiểu dáng mới, giày dép
phiên bản sản xuất hạn chế… trên đời này có cái gì mà không phải bỏ tiền mua? Tôi mua hạnh phúc tương lai của tôi, chẳng lẽ không đáng cái giá
đó?”
Cô mạnh mẽ cương quyết hơn cả tưởng tượng, nói xong, khóe
môi run run không kìm nổi, hai người cách xa nhau quá, đến nắm lấy tay
anh, chạm lên mặt anh cũng trở thành ước muốn xa xỉ. Phong Lan nghẹn
ngào nói: “Đừng làm em phải hối hận, Tiểu Dã.”
“Tôi chỉ nói đại
với em vậy thôi, em không hiểu ra à?” Đinh Tiểu Dã ngẩng lên nói, mấy
vết thương ở đúng chỗ cổ tay bị anh giằng mạnh đến rách cả da, vài giọt
máu rỉ ra.
“Bù đắp được đương nhiên là tốt rồi, dù họ có tha thứ
hay không.” Đinh Tiểu Dã nhớ đến khoản tiền bảy năm trước chuyển cho nhà họ Phùng nhưng bị trả lại, liền nói với Phong Lan. “Không cần phải bán
nhà hàng đâu, tôi vẫn còn ít tiền, tuy là không đủ… Tôi có một căn nhà,
hơi cũ rồi nhưng vị trí khá tốt, chắc em phải xử lý giúp tôi.”
Anh mãi vẫn không muốn bán căn nhà đó là vì ở đó chứa đựng quá nhiều kỷ
niệm xưa cũ. Nhưng bây giờ anh chỉ cần coi như Thôi Đình đã chết, Đinh
Tiểu Dã còn sống nên phải thu xếp cho anh và người anh yêu.
“Giữ
lấy nhà hàng của em, hãy đợi tôi, chỉ cần có ngày tôi ra khỏi đây. Nợ em không chắc chắn sẽ trả hết được, sinh mạng tôi là của em.Lỡ như… lỡ như em không thể đợi tiếp được nữa, tôi cũng vẫn rất cám ơn em…
“Đừng nói cám ơn, hãy nói yêu em.” Giọng Phong Lan lạc đi. “Hãy nhớ hình dáng ngày hôm nay của em, vì có thể vài năm nữa em sẽ già đi.”
Đinh Tiểu Dã nói: “Bây giờ em cũng trẻ trung nỗi gì.”
Phong Lan vừa cười vừa khóc. “Đồ khốn, lúc này mà anh cũng không nỡ nói một
câu dỗ dành em sao? Cứ rung đùi đi, cẩn thận em sẽ gặp người còn trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh, biết nói những lời ngọt ngào đường mật, lúc đó
em sẽ rút lại lời, anh ra khỏi đây, em đã làm mẹ trẻ con rồi!”
Lúm đồng tiền trên má Đinh Tiểu Dã hằn sâu, anh làm bộ như sói nhe nanh.
“Sợ gì? Dù em có đẻ một đàn con đi chăng nữa, cũng sẽ quay về với tôi
thôi.”
Phong Lan bưng mặt khóc. Trước khi đến đây, cô đã thề chỉ luôn mỉm cười.
Điều gì khiến Phong Lan lo sợ nhất? Đó chính là sợ Đinh Tiểu Dã khuyên bảo
cô. Cô không quan tâm người khác nói gì, cũng có thể bỏ hết mọi thứ để
đi theo anh, nhưng không thể chấp nhận đến trạm cuối cùng anh lại thất
hẹn. Điều đó giống như kẻ khốn cùng, bỏ hết tất cả tiền ra để mua một
đóa hoa tươi, muốn nhận được không phải là sự thương cảm và xót xa của
đối phương, mà họ mong đối phương dang tay đón lấy, tán thưởng. “Đẹp
tuyệt vời!”
Miệng lưỡi vô duyên nhất thế giới của Đinh Tiểu Dã đã nói ra câu hay nhất mà Phong Lan từng nghe.
Trước đây Phong Lan hay tự hỏi mình, Đinh Tiểu Dã rốt cuộc có những điểm gì
tốt, đáng để cô điên cuồng bỏ hết mọi thứ vì anh, làm tất thảy các điều
ngốc ngếch? Như mẹ cô nói thì anh chẳng qua được cái trẻ trung, đẹp trai nhưng những người con trai cô từng yêu có ai xấu đâu. Tại sao cô không
thể vì những người đó làm đến mức độ này? Nhưng bây giờ cô đã hiểu ra,
khi cô dành cho họ những điều xa xỉ, Chu Đào Nhiên chỉ cảm thấy mệt mỏi
và áp lực, còn Đinh Tiểu Dã lại thản nhiên tỉnh rụi, không tỏ ra chút
khách sáo. Anh “vô liêm sỉ” bởi vì anh không quan tâm đến cái nhãn giá
ghi ba nghìn đồng trên áo sơ mi, hay cả một cửa tiệm, mà chỉ coi đó là
tình yêu đơn giản bình thường nhất của một người con gái. Anh hiểu được, anh chấp nhận, anh khiến cô biết điều đ