Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325440

Bình chọn: 9.5.00/10/544 lượt.



phiền phức rồi.

“Đúng vậy đúng vậy, không biết tam tiểu thư có cùng

Quân công tử ở cùng một chỗ không?” Phỉ Thúy trung thành hai mắt giờ đã

ngập nước, tùy thời có thể khóc ra. Tiểu thư nhà nàng nhu nhược như vậy, một

mình ở trên núi, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì…

“Chách chắn ở cùng một chỗ rồi.” So với Phỉ Thúy, Lưu

Ly trung thành còn lo lắng hơn.

“Đừng vội.” Vô Danh vẫy tay, “Tới đây, nha đầu, uống

với ta vài chén.” Hai người kia hẳn là đã gặp chút phiền toái, thế nhưng hắn

vẫn không nóng vội, hoạn nạn gặp chân tình mà. Còn có thể chờ một buổi sáng

nữa, nếu vẫn chưa trở lại thì đi tìm vẫn chưa muộn.

Quân Tùy Phong võ công cao cường, Thủy Tịch Linh cũng

không phải hạng người đơn giản, hai người họ ở chung một chỗ sẽ không xảy ra

chuyện gì lớn lao lắm đâu.

“Sư phụ a, tam muội con chỉ là một thiếu nữ tử, trong

thâm sơn, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm.”

“Thủy nha đầu là thiếu nữ tử sao? Ta nhớ nha đầu

kia trên giang hồ có biệt hiệu là Độc Nương Tử mà, được xếp vào một trong thập

đại cao thủ, công phu dụng độc có thể gọi là thiên hạ đệ nhất, cho dù sư đệ ta

cũng không hẳn là đối thủ của nha đầu kia.” Nữ tử như vậy mà là thiếu nữ tử

sao?

Đông Phương Vũ vỗ vỗ lên vai Bạch Mạn Điệp, “Đừng quá

lo lắng, trên núi này không có mãnh thú, cũng không ai có can đảm đi vào, hai

người họ không có chuyện gì đâu.” Nói gì thì cũng là địa bàn của Thiên Cơ các,

tuyệt đối an toàn.

“Nếu có việc gì, hắn nhất định gửi thư tới.” Thiên Cơ

các có dùng một loại pháo hoa làm tín hiệu, Quân Tùy Phong vẫn luôn mang theo

bên người, nếu có việc nhất định sẽ phát ra tín hiệu cầu cứu. Lãnh Tuyệt Cuồng

quay sang nói với Diệp tiểu thư – Lãnh phu nhân, nhìn thấy lão bà lo lắng như

vậy hắn mới cố gắng mở kim khẩu ra giải thích.

Diệp Lăng Tương lườm hắn một cái, “Sao không nói sớm.”

Bạch Mạn Điệp dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lãnh Tuyệt

Cuồng rồi lại nhìn Diệp Lăng Tương cười cười, “Lăng Tương, muội sau này ít khi

dễ nhị muội phu một chút.” Đương nhiên, có người đã quên mình bình thường cũng

hay khi dễ ai đó.

Diệp tiểu thư – Lãnh phu nhân túm lấy cánh tay Bạch

Mạn Điệp, nói giọng làm nũng, “Muội có khi dễ chàng đâu.”

Tiểu Sai lần đầu tiên nhìn chủ tử đầy bất mãn, “Nhị

tiểu thư, người đã sắp làm nương người ta rồi, còn làm nũng nữa.”

“Ta chính là thích làm nũng thì thế nào?” Nàng từ nhỏ

đã không có mẫu thân, chỉ có thể làm nũng cùng với sư phụ cùng đại tỷ.

Bạch Mạn Điệp cúi đầu liếc nàng một cái, “Muốn làm

nũng a.” Nàng chỉ chỉ Lãnh Tuyệt Cuồng, “Làm nũng với hắn đi.” Nàng còn muốn

tìm người cho nàng làm nũng, đừng hướng nàng làm bộ khả ái.

“Không thèm.” Ai đó lúc nào cũng ra vẻ nghiêm nghị,

trừ phi có việc cần, bằng không nàng cũng không muốn làm nũng với hắn.

“Muội phu, đưa lão bà ngươi về quản giáo cho tốt.”

Diệp Lăng Tương nhăn mặt, “Đại tỷ, tỷ khi dễ muội.”

Bạch Mạn Điệp bày ra một dạng mọi thứ không liên quan

tới mình, chậm rãi chớp mắt, “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Cũng như

muội muội đã gả đi rồi cũng như bát nước đã đổ.”

“Đại tỷ, tỷ dù sao cũng được xem như người nhà thân

mẫu của muội, nếu tỷ còn không cần muội, sau này bị chàng khi dễ thì phải tìm

ai chủ trì công đạo đây.”

“Chú ý, ta càng là người nhà tướng công muội đó, tam

đệ muội,”

“Tiểu thư, sao người có thể như vậy.” Tiểu Sai cũng có

vài phần trung thành.

“Tiểu thư, người khi dễ nhị tiểu thư nha.” Lưu Ly nàng

chính là điển hình của lão nhân gia thảy đá vào giếng.

“Lưu ly, lão nhân gia ngươi rốt cuộc là nha hoàn của

ai?”

“Của tiểu thư.” Nàng trả lời phi thường thẳng thắn.

“Vậy sao ngươi không giúp ta? Không thấy sao, Tiểu Sai

lên tiếng giùm Diệp Lăng Tương, Phỉ Thúy đã tới cửa đứng làm môn thần, đích

thân dài cổ chờ xem tam tiểu thư đã về hay chưa. Hai nha đầu kia đều rất trung

thành với chủ tử, ngươi đối với ta có trung thành không?” Nếu so về lòng trung

thành, Lưu Ly chách chắn xếp chót.

Lưu Ly rất thức thời câm miệng lại, lập tức lặng lẽ

tới trước cửa cùng Phỉ Thúy làm môn thần.

“Em cũng đi.” Tiểu Sai chuẩn bị bỏ chủ chạy trốn, cùng

hai nha đầu kia ra cửa làm môn thần.

“Đi đi, đi đi. Ngươi cho là nhị tiểu thư ta còn trông

cậy vào ngươi hầu hạ chách, theo ta nhiều năm như vậy, ngươi hầu hạ ta được mấy

ngày.”

Bạch Mạn Điệp lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt, “Đừng giận

mà, bây giờ có nhị muội phu hầu hạ không phải được rồi sao.” Lãnh Tuyệt Cuồng

đối với Diệp Lăng Tương thực sự rất tốt, ngay cả Bạch Mạn Điệp cũng thập phần

hâm mộ.

“Muội đâu có giận.”

“Ngoan cố, đừng nói lung tung nữa, vào chính sự đi.”

Bạch Mạn Điệp không nhịn được cắt lời, “Hai người các ngươi, cái gì kết… thành

thân đi, hài tử đã có rồi, nếu không muốn tại hỉ đường cho ra một hài tử thì

nhanh nhanh một chút.”

“Đại tỷ, muội quên nói với tỷ.” Diệp Lăng Tương xấu hổ

cúi đầu, “Bọn muội đã thành thân rồi.”

“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp khoa trương thét lên, “Khi

nào? Sao ta không biết?”

“Sau khi trở về từ Thiên Sơn, lúc đến Diệp gia giải

quyết vấn đề, bọn muội đã thành thân.” Cũng hơn một tháng rồi.

“Lão Thiên à, sao không nói ta b


Snack's 1967