
u thư, người bị làm sao vậy?” Vô Danh đang chuẩn
bị gỡ vốn, Đông Phương Vũ đang bồi sư phụ giết thời gian, đột nhiên nghe thấy
Lưu Ly tiểu thư thét lớn.
“Tiểu thư, người đừng làm em sợ.” Tiểu Sai cũng thét
lên.
“Tiểu thư, người đi đâu… Đại cô gia, Vô Danh tiền bối,
mau ra đây a, nô tỳ không khống chế được tiểu thư.”
Đã xảy ra chuyện rồi, Đông Phương Vũ ngừng chơi cờ,
phi thân ra ngoài, Vô Danh động tác thong thả, cũng cố gắng ra ngoài.
Trong viện, ba nha hoàn cùng một kẻ phát điên đang đại
chiến thế giới…
Bạch Mạn Điệp có nằm mơ cũng không ngờ chính mình cư
nhiên lại ngủ thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai. Càng không ngờ khi nàng tỉnh dậy
đã là người ngả ngựa đổ, một đám người vẻ mặt mệt mỏi rã rời đang canh giữ
trước giường nàng. Nàng cuối cùng là bị sao vậy? Gặp rách rồi gì sao? Mọi người
không cần quan tâm nàng như vậy chứ?
“Mọi người đang làm gì vậy?” Thế nên, Bạch đại tiểu
thư mới sáng sớm thức dậy, chuyện đầu tiên là ân cần thăm hỏi đám người thoạt
nhìn đang vô cùng mệt mỏi kia.
Lãnh Tuyệt Cuồng ngồi ở trên ghế, Diệp Lăng Tương đang
nằm trong lòng hắn mơ mơ màng màng. Lưu Ly tay làm thành quả đấm đang chống ở
trên giường, hữu khí vô lực.
Đông Phương Vũ ngồi bên mép giường, trên cổ tay còn có
dấu răng, máu đã khô lại. Đám người này thế nào lại giống như vừa từ trên chiến
trường về vậy? Kẻ thù đánh tới chăng? Nàng không biết.
“Tạ ơn trời đất, tiểu thư rốt cuộc cũng đã tỉnh.” Lưu
Ly lão nhân gia lập tức chạy vọt tới cửa, hai tay chấp lại, miệng cứ liên miên
niệm mãi một câu.
Lãnh Tuyệt Cuồng diện vô biểu tình liếc mắt nhìn Bạch
Mạn Điệp, sau đó ôm Diệp Lăng Tương ra ngoài. Hắn hứa với Diệp Lăng Tương nhất
định chờ Bạch Mạn Điệp tỉnh lại, giờ nàng đã tỉnh, bọn họ có thể về ngủ được
rồi chứ? Đêm qua bọn họ đã tận mắt chứng kiến cái gì được gọi là người sói,
không biết có làm hài tử khi xuất thế bị ám ảnh hay không, vốn là không để lão
bà xem nhưng nàng lại càng muốn biết đại tỷ biến thân thành sói là thế nào.
Bạch Mạn Điệp vẻ mặt ngu ngơ, nhìn đám người bỏ đi,
“Rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao mọi người dường như rất mệt mỏi.” May mà Đông
Phương Vũ không có bỏ mặc nàng.
Đông Phương Vũ cười khổ, “Nàng không sao chứ?”
“Không sao?” Nàng buông mi, “Tay huynh rốt cuộc bị sao
vậy?” Giống y như bị sói cắn.
Đông Phương Vũ cân nhắc mấy lần, cuối cùng quyết định
nói với nàng mọi việc. Nếu cứ mỗi mười lăm đều để nàng hút máu của hắn, hắn sớm
muộn cũng chết do thiếu máu quá nhiều.
“Là nàng cắn.”
“Muội?” Bạch Mạn Điệp nháy mắt vài cái, vả miệng một
cái, cằm thiếu chút nữa rơi ra.
Đông Phương Vũ lấy tay áo che lại dấu răng, “Là nàng
cắn, đêm qua, nàng từ trong phòng nhảy ra ngoài, túm lấy Tiểu Sai muốn cắn
người. Sau đó nàng bị chúng ta chế trụ, điểm huyệt đạo. Ta thấy nàng thực sự
rất khó chịu, nên cho nàng hút máu của ta.” Hắn không biết có phải đã cưới một
cương thi về nhà.
“Cái này…” Bạch Mạn Điệp vẻ mặt xấu hổ, “Muội hút máu
của huynh sao? Huynh có thể thiếu máu không a? Có cần tẩm bổ gì không? Đương
quy hay ô kê (1)?
(1) Đương quy: một vị
thuốc bắc. Ô kê: gà đen. Mấy thứ này đều dùng để tẩm bổ.
“Ta không sao.”
Thực sự có chuyện là người biến thân thành soi kia ấy.
“Xin lỗi.” Nàng nhỏ giọng nói, “Muội không biết tại
sao lại thành ra thế này, chuyện đêm qua muội một chút cũng không biết.” Nàng
chỉ biết là mình đang ngủ. Hoàn toàn không biết bản thân mình đêm qua vì hút
không được máu mà vừa la vừa khóc, hai hàm răng đánh vào nhau liên tục, tùy
thời có thể ăn thịt người. Nếu không phải có người hiến máu, nàng xem chừng sẽ
lăn lộn hơn nửa đêm, hoàn hảo, vừa hút đủ máu thì lập tức ngủ.
“Nàng thực sự không sao chứ?” Nhìn thấy nàng đêm qua
lăng lộn điên cuồng, Đông Phương Vũ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Muội không sao, tốt lắm.” Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu ưỡn
ngực, chứng minh bản thân rất khỏe. “Đêm qua là muội phát bệnh đúng không? Sư
phụ có nghiên cứ ra được gì chưa?”
Đông Phương Vũ bất đắc dĩ nói với nàng, “Không có.” Vô
Danh đem nàng làm vật thí nghiệm nghiên cứu hơn nửa đêm, kết quả vẫn là thúc
thủ vô sách.
“Trời ạ.” Bạch Mạn Điệp vô lực quay trở lại giường,
“Sau này muội phải hút máu người khác để sống sao?”
Đông Phương Vũ tay vỗ vai nàng, “Nàng yên tâm, không
sao hết.”
Bạch Mạn Điệp thanh âm rất nhỏ, chậm rãi nói, “Huynh
không phải cả đêm không ngủ chứ? Chách tối qua muội phát bệnh quá nặng, cũng
mệt mỏi lắm rồi, cùng nhau ngủ đi.” Nàng nửa đùa nửa thật nói, “Nể tình huynh
đêm qua hiến máu, cho huynh lợi dụng.”
“Được.” Đông Phương Vũ cũng không chút khách sáo leo
lên giường, tùy tiện chiếm chỗ ở kế bên nàng. Cũng không phải lần đầu tiên cùng
giường, nàng lại nói có thể lợi dụng, đã vậy mà không lợi dụng mới là lạ.
“Bỏ màn xuống, nhìn không được tự nhiên.”
Nói là làm, ai đó để hắn ngủ ở bên ngoài, nói tới là
tới.
“Này, muội nói là có thể lợi dụng, nhưng mà… đừng có
lại gần vậy chứ.”
Vô nghĩa, không tới gần làm sao lợi dụng đây, thơm quá
a, rất mềm a, nhất định là mỹ vị.
“Nàng muốn quẳng ta xuống giường sao?” Giường quá nhỏ
cũng k