XtGem Forum catalog
Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325562

Bình chọn: 8.00/10/556 lượt.

giác đau.

“Kỳ thực nàng không cần khổ sở, ít nhất nàng còn biết

thân phụ mình là ai, nhưng ta thì không biết.” Hắn không biết an ủi người khác,

có thể nói ra như vậy thực sự không đơn giản.

“Ta có khổ sở bao giờ?” Bạch Mạn Điệp kỳ quái nhìn

hắn, con mắt nào của hắn thấy nàng vì Tống trang chủ khổ sở?

“Lẽ nào nàng không phải vì nhất thời không thể tiếp

nhận được Tống trang chủ là cha nàng nên mới không nói lời nào sao?”

Bạch Mạn Điệp trợn trừng hai mắt, thật sâu thở dài,

“Ta đã mất trí nhớ rồi, nương cùng kế phụ có tốt với ta hay không ta cũng chẳng

biết, cũng không muốn truy cứu. Đương nhiên, xem ta hiện tại một thân bản lĩnh,

chứng tỏ hai người đối với ta rất tốt. Ta chỉ biết cha mẹ thân nhân ta toàn bộ

đã chết, cho dù Tống trang chủ thực sự là cha ta thì thế nào? Ta không muốn

nghĩ tới. Ta cũng không phải hận ông ấy, chỉ là đối với ông ấy một chút cảm

giác cũng không có.” Cha nàng giờ đang ở hiện đại, cho dù Tống trang chủ thực

sự là cha nàng cũng chỉ là cha của thân thể này, cùng nàng không quan hệ.

“Thế nàng vì sao lại rầu rĩ không vui?”

“Ta đang suy nghĩ, võ lâm đồn đại quả nhiên là phóng

đại, Thánh linh châu chỉ là một viên dạ minh châu bình thường, không thể cứu

mạng hai chúng ta, toàn bộ hi vọng bây giờ đều đặt trên người Quỷ Y cùng hạt

tuyết. Hạt tuyết thực sự có thể giải độc không? Quỷ Y có thật lợi hại như trong

truyền thuyết? Ta hiện tại đang lo lắng độc trên người ngươi, lo lắng bệnh trên

người ta. Về phần Tống lão đầu, ta một chút cũng không muốn nghĩ.”

“Không sao đâu, có tam muội nàng cùng sư phụ ta, sẽ

không có chuyện gì.” Cho dù y thuật sư phụ hắn không được tốt lắm, cũng còn có

Độc Nương Tử là cao thủ dụng độc, xem đan dược nàng điều chế cũng đủ biết nàng

danh bất hư truyền.

Bạch Mạn Điệp gật đầu, đôi mi cũng không che được ưu sách.

“Ừ, ngươi ngàn vạn lần đừng nên xảy ra chuyện.”

“Được.” Đông Phương Vũ lẳng lặng nhìn nàng, ánh trăng

ảm đạm lượn lờ chiếu đến, ánh nến liên tục tỏa ra khiến bầu không khí càng thêm

lãng mạn.

“Đại ca, ngươi thích ta sao?” Lần đầu tiên nàng không

muốn trốn tránh, nghiêm túc hỏi hắn. Để được ở bên cạnh hắn, nàng đã từ bỏ tất

cả mọi thứ ở hiện đại, nếu đến bây giờ còn không đối mặt với tình cảm của mình

thì thực sự quá nhu nhược.

Đông Phương Vũ cong môi, “Sớm đã thành yêu rồi, là

nhất kiến chung tình.” Hắn đối với nàng là nhất kiến chung tình, đáng tiếc nàng

quá ngốc, mãi không chịu tiếp nhận.

Bạch Mạn Điệp cười, đôi mắt híp cong lại, giống như

trăng non.

Đông Phương Vũ đứng phía sau nàng, giúp nàng vén tóc.

Nàng rất tự nhiên đứng dậy, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào người

hắn, “Đại ca, chúng ta sẽ không sao. Ta muốn vĩnh viễn ở cạnh ngươi, cả đời

không xa nhau. Cha nương ngươi không thương ngươi, ta sẽ dùng cả đời để yêu

ngươi, bồi thường cho ngươi.” Nàng ngẩng đầu lên, cười hỏi hắn, “Có được hay

không?”

“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, ôm lấy thân thể

nàng.

“Đại ca.” Nàng vẫn như cũ ngửa đầu, cười tủm tỉm nói,

“Đại ca, kỳ thực muội cũng yêu huynh.” Sớm đã thành yêu rồi, chỉ là không dám

thừa nhận thôi.

“Tại sao đột nhiên lại nói chuyện này?” Nàng có chút

thích hắn, hắn đã sớm biết, chỉ là nàng vẫn không muốn nói, nguyên nhân gì

khiến nàng đột nhiên biểu lộ.

Bạch Mạn Điệp cười như hồ ly, “Bởi vì, hôm nay huynh

nói rất nhiều, ước chừng đem lời của nửa tháng toàn bộ nói ra. Vậy chứng tỏ…

tính tình huynh đã thay đổi rất nhiều, ở cạnh huynh sẽ không quá buồn chán.” Kỳ

thực ngay từ ngày đầu gặp nàng, tính tình hắn đã thay đổi rồi. Cùng một nữ nhân

luôn ríu ra ríu rít ở cùng một chỗ, không muốn sửa cũng không được.

“Chỉ vì vậy?” Sớm biết hắn nhiều lời. Hắn chỉ là không

thích nói chứ không phải không biết nói. Chỉ là nói thôi mà, rất đơn giản.

Bạch Mạn Điệp vẫn ôm lấy thắt lưng hắn, đầu ngửa về

sau, cười hì hì nói, “Không chỉ vậy, huynh đem chuyện xấu trong nhà nói cho

muội biết, muội còn có cơ hội lựa chọn sao? Tục ngữ nói chuyện xấu trong nhà

không thể truyền ra, huynh nói muội biết, muội không trở thành người nhà huynh

cũng không được.”

“Chỉ vì… chuyện này?”

Nàng nghịch ngợm nháy mắt, “Ách, lý do như vậy chưa đủ

sao?” Ngụy biện.

Đông Phương Vũ nhíu mi, cũng không có trả lời.

”Được rồi, bởi vì muôi phát hiện huynh đối xử với muội

rất tốt. Để an ủi muội, không tiếc nhắc tới chuyện thương tâm của mình. Huynh

tuy rằng nói xong vân đạm phong khinh, nhưng muội biết huynh rất khổ sở, chịu

nhiều ủy khuất. Hôm nay nhắc tới, trong lòng nhất định khó chịu. Một người

nguyện ý vì muội chịu khổ mới là người thích hợp với muội, huynh hợp cách.”

Hắn không chỉ nguyện ý khổ vì nàng, thậm chí còn

nguyện ý chết vì nàng, chỉ là nàng không nói ra thôi.

Hắn không trả lời, chỉ cười cười, dịu dàng ôm nàng.

“Đại ca, muội muốn xin huynh một việc.” Giọng nàng rất

nhỏ, tựa hồ sợ phá hủy bầu không khí ấm áp này.

“Cứ nói.” Giờ này khách này, cái gì hắn cũng đáp ứng.

“Huynh lớn lên rất suất a, không thể mang cái mặt nạ

chướng mắt kia được. Tuy rằng mang vào rất khốc, nhưng muội không thích. Trừ

phi có